Editor: Moonliz
Sau cú sốc ban đầu, Umbridge dần lấy lại bình tĩnh. Bà ta cố ý hắng giọng để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Học sinh nhà Hufflepuff lập tức trở nên bối rối và căng thẳng, vài học sinh năm dưới thậm chí còn sợ hãi tụ lại thành một nhóm, giống như thể họ không phải bị kiểm tra ký túc xá mà đang bị cướp bóc vậy.
Tất cả học sinh được yêu cầu đứng trong phòng sinh hoạt chung, sau đó Umbridge dẫn đội Tuần tra Đặc biệt bắt đầu lục soát.
Đội Tuần tra Đặc biệt toàn là học sinh nhà Slytherin, và đều là những gương mặt quen thuộc. Draco trong đám đông thoáng nhìn bà ta một cái với vẻ mặt vô cảm, sau đó quay đi, trong khi Pansy lại lộ ra vẻ mong chờ và đắc ý, ánh mắt quét qua đám đông và dừng lại hai giây trên người Esther, đầy vẻ "cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi rồi".
Esther phớt lờ ánh mắt khiêu khích của cô ta, lặng lẽ đứng trong đám đông, chờ đợi cuộc kiểm tra kết thúc.
Vì đã biết trước, nên Umbridge và nhóm của bà ta không tìm được bao nhiêu đồ vật cấm, thậm chí ngay cả vấn đề vệ sinh cũng không có gì đáng để chê trách.
Chỉ nghĩ đến việc phòng sinh hoạt của họ bị một nhóm người lạ xông vào, còn lục tung ký túc xá của họ, đã khiến họ cảm thấy khó chịu.
Sau một hồi lục soát, Umbridge gần như ra về tay trắng, nhưng bà ta không hề bận tâm, bởi vì bà vừa phát hiện một chuyện lớn.
"Đây là của ai?"
Bà ta nhấn giọng, giơ lên một cây bút lông vũ, ánh mắt sắc bén như radar quét qua từng người một.
Esther liếc nhìn qua đã biết rằng cái bẫy mà cô cố tình để lại đã bị phát hiện. Cô giơ tay lên ngay lập tức: "Là của em, thưa giáo sư. Có vấn đề gì không ạ?"
Cô cần Umbridge nghi ngờ mình, nhưng không thể xác định rõ là mình, như vậy bà ta mới thẩm vấn riêng cô. Khi chỉ còn lại hai người, dù có xảy ra chuyện gì, Umbridge cũng khó lòng biện minh.
Pansy, người cùng tham gia kiểm tra ký túc xá nữ, nhìn Esther với vẻ hả hê, trong khi Draco lại lộ ra chút lo lắng, liếc nhìn về phía cô.
"Một cây bút lông vũ viết bài tự động? Đây không phải là thứ bình thường, nên tôi rất nghi ngờ trò đã dùng nó để làm chuyện phạm quy đúng không?"
Umbridge chăm chăm nhìn cô, giọng điệu đầy nghi ngờ.
Trong giây lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Esther. Trước những ánh mắt đó, cô không hề nao núng, điềm tĩnh đáp: "Quả thực là hiếm gặp. Ban đầu em đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nó, định dùng để làm bài tập, nhưng sau đó phát hiện nó chỉ viết lung tung nên em không dùng nữa."
"Vậy sao?" Ánh mắt nghi ngờ của Umbridge không hề giảm bớt. "Tôi nhớ rằng thành tích môn bùa chú của trò rất xuất sắc, giáo sư Flitwick đã khen ngợi tài năng của trò không ít lần. Điều đó có nghĩa là trò biết nhiều loại bùa chú mà người khác không biết, đúng không?"
Esther khiêm tốn đáp: "Cũng không biết nhiều lắm, chỉ là em đọc sách nhiều hơn một chút và học nhanh hơn các bạn khác thôi." Nói xong, cô lại nhìn Umbridge với vẻ hơi bất ngờ, hỏi: "Giáo sư, chẳng lẽ cô nghi ngờ rằng những tờ báo dán khắp lâu đài là do em làm sao?"
Câu nói này vừa thốt ra, một số học sinh không hiểu chuyện cuối cùng cũng kịp phản ứng, tất cả đều kinh ngạc nhìn Esther, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
Một số người phản ứng nhanh hơn đã cố gắng giữ vẻ mặt "Làm sao có thể được". Dù có phải do Esther làm hay không, họ cũng phải tỏ ra rằng họ không tin cô là người làm chuyện đó.
"Phì, là cô á?" Trong đám đông, Draco ngẩng cao cằm, vẻ mặt như nghe được chuyện cười: "Tuy cô có chút tiếng tăm, nhưng không lẽ lại nghĩ mình là nhân vật quan trọng à? Dù cô có giỏi bùa chú, thì làm cách nào mà cô có thể lẩn tránh Đội Tuần tra của chúng tôi? Chẳng lẽ cô có áo khoác tàng hình nên mới đi lại trong lâu đài được à?"
Câu nói này thoạt nhìn như đang chế nhạo cô, nhưng thực chất là để gỡ rối cho cô. Vì phù hợp với phong cách nói chuyện của Draco thường ngày, nên không khiến Umbridge nghi ngờ.
Chỉ có Zabini là lộ ra vẻ mặt thích thú, liếc nhìn Draco một cái, rồi lại nhìn sang Esther.
Umbridge không muốn nhắc đến những tờ báo nhỏ đó trước mặt mọi người, vì mỗi lần nhắc đến chỉ làm tăng thêm ấn tượng của mọi người về chúng.
Vì vậy, bà ta thuận theo lời Draco, dùng giọng nói sắc nhọn của mình nói: "Malfoy nói đúng. Tôi không nghi ngờ trò đâu, cô bé thân mến, nhưng đây đúng là một món đồ cấm. Với thành tích học tập xuất sắc như vậy, trò không nên dùng cách gian lận như thế. Vì thế, tôi buộc phải trừ 5 điểm của Hufflepuff."
Bị trừ điểm thôi mà, đám học sinh nhà Hufflepuff ở đó chẳng mấy ai quan tâm.
"Ngoài ra ———" Umbridge ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói bằng giọng điệu như thể vừa được ngâm trong một thùng mật ong quá hạn: "Tôi nghĩ tôi cần nói chuyện với trò thêm một chút. Một tài năng như trò không nên nghĩ đến việc lừa dối giáo viên, đúng không?"
Esther gật đầu: "Vâng, thưa giáo sư, cô nói đúng."
"Vậy thì hãy đến gặp tôi vào chủ nhật tuần tới nhé."
Umbridge nở một nụ cười mơ hồ, đầy hàm ý.
Esther giả vờ không nhìn thấy, ngoan ngoãn tiễn nhóm của bà ta rời đi.
Draco rất lo lắng, nhưng hắn cố gắng kìm nén, không để mình nhìn về phía Esther, lặng lẽ rời đi cùng những người khác.
Sau khi họ rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Một vài người còn nghi ngờ đã rón rén hỏi Esther: "Esther, mấy tờ báo nhỏ đó thật sự là do cậu làm à?"
Cũng không thể trách họ nghi ngờ, vì ngay từ khi Donna bị trừng phạt, Esther đã từng nói sẽ đối đầu với Umbridge. Nhưng sau đó không có thêm hành động gì, nên họ không khỏi thắc mắc liệu có phải cô là người đứng sau không.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Esther không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: "Malfoy nói đúng. Tớ làm gì có áo khoác tàng hình, vậy nên làm sao tớ có thể dán những thứ đó khắp lâu đài được chứ?"
Câu nói này thoạt nghe như đang biện minh, nhưng thực chất chẳng làm rõ điều gì. Thậm chí cái được gọi là "biện minh" cũng chỉ là một câu hỏi ngược.
Một vài người thông minh hơn đã hiểu ý ngầm trong lời nói của cô. Họ nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng vạch trần.
Có những chuyện, một khi đã nói ra thì coi như thừa nhận. Nhưng nếu không nói, nó mãi chỉ là suy đoán.
Mà chỉ với suy đoán, không ai có thể buộc tội được cô.
Không khí nhanh chóng trở lại sôi động nhờ sự dẫn dắt của một nhóm người. Họ bắt đầu chuyển chủ đề, nói về cuộc kiểm tra vừa rồi.
Một vài người kém may mắn, dù đã giấu kỹ đồ cấm nhưng vẫn bị lục ra, lúc này đang ngồi than thở với vẻ mặt buồn bã.
Có người lên tiếng an ủi họ: "Không sao đâu, bị trừ một ít điểm thôi mà. Chúng ta vẫn đang đứng thứ ba!"
"Nhưng chỉ có bốn nhà thôi!"
"Đúng vậy, nên chẳng có gì đáng để tranh giành cả."
"Đúng thế."
...