Editor: Moonliz
"Vậy nên, em cố ý à?"
Vào ngày Chủ nhật, Draco đã đợi Esther trước cửa văn phòng của Umbridge.
Vẻ mặt lo lắng, hắn nắm lấy cổ tay của Esther, nói nhỏ: "Em cố tình để lộ sơ hở, muốn Umbridge nghi ngờ em à? Ít nhất cũng phải nói với anh một tiếng chứ. Dù em định làm gì, anh còn biết cách giúp em."
Esther vỗ nhẹ vai hắn như để an ủi, khẽ nói: "Em định sẽ 'gây rắc rối' cho bà ta. Anh chỉ cần làm một khán giả là được."
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng quan sát xung quanh. Thấy có bóng người đi qua phía xa, cô lập tức giữ khoảng cách với Draco: "Nếu được, anh có thể làm mọi người chú ý đến chỗ này. Người càng đông thì sự chú ý sau này sẽ càng lớn."
Draco cau mày thật sâu, nói nhỏ: "Em nhớ phải cẩn thận đấy nhé. Có gì không ổn thì dùng gương hai mặt báo cho anh ngay."
"Vậy sau khi em báo cho anh, anh sẽ xông vào văn phòng của Umbridge để cứu em à?" Esther mỉm cười nhìn cậu hỏi.
"Anh sẽ xông vào văn phòng của Umbridge để báo với bà ta rằng anh thấy Potter đang vi phạm nội quy trường." Draco biết Esther không muốn hắn lo lắng, nên cố gắng nói đùa, nhưng trên mặt hắn chẳng có tí vui vẻ nào.
Hắn không hiểu vì sao Esther lại muốn làm như vậy.
Hắn cũng biết rằng cô có rất nhiều bí mật không nói với hắn.
Giống như chuyện cô bị tấn công vào học kỳ trước. Sau này hắn mới biết là Barty Crouch Jr. đã giả làm Moody để trà trộn vào trường. Esther vô tình phát hiện ra bí mật của hắn ta và bị hắn ta niệm bùa Xoá Trí Nhớ lên đầu.
Đó là những chuyện trên bề mặt. Nhưng ngoài ra, hắn chắc chắn cô còn đang che giấu những điều khác nữa.
Chắc chắn giáo sư Snape và cụ Dumbledore đều biết hết những điều đó.
Còn cả chuyện Chúa Tể Hắc Ám hồi sinh nữa.
Hắn luôn không muốn nghĩ đến điều này, thậm chí hy vọng rằng tất cả chỉ là do Potter bị hoảng sợ rồi bịa ra trong cuộc thi Tam Pháp Thuật.
Nhưng hắn biết đó không phải là sự thật.
Dù cha mẹ không nói với hắn, dù Esther không nói với hắn, hắn vẫn cảm nhận được những con sóng ngầm dữ dội ẩn dưới vẻ ngoài yên bình của cuộc sống.
Hắn không biết phải làm gì, chỉ có thể phớt lờ những điều đó và giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường.
Hắn đã mơ hồ nhận ra rằng có lẽ gia đình của Esther ủng hộ cụ Dumbledore nhiều hơn. Trong khi đó, chắc chắn cha mẹ hắn sẽ đi theo Chúa Tể Hắc Ám.
Suy nghĩ này khiến lòng hắn hoang mang tột độ. Nghĩ đến đây, hắn buộc mình phải dừng lại, không cho phép bản thân nghĩ thêm.
Esther thấy nét mặt hắn thay đổi liên tục, không biết hắn đang nghĩ gì. Cô chỉ cho rằng hắn đang lo lắng cho sự an toàn của mình.
"Yên tâm đi, em sẽ không đánh cược với sự an toàn của bản thân đâu. Nếu đã dám làm thì chắc chắn em có kế hoạch rồi." Esther tiếp tục trấn an hắn.
Draco hoàn hồn, giấu đi mọi cảm xúc và trở lại với vẻ nhẹ nhàng thường ngày: "Hy vọng em sẽ giữ lời, nếu không anh sẽ giận đấy."
Esther cười với hắn.
Không kịp nói thêm gì, cô tạm biệt Draco và tiến về phía văn phòng của Umbridge một mình.
Khi cô gõ cửa, giọng nói khó chịu của Umbridge vang lên từ bên trong: "Mời vào."
Esther đẩy cửa bước vào.
Cô đã đến văn phòng của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám rất nhiều lần. Do mỗi năm đều thay giáo viên, phong cách nơi này cũng thay đổi theo. Nhưng chưa bao giờ nó trông như thế này.
Một màu hồng ngập tràn trong khắp căn phòng.
Bức tường được sơn màu hồng đậm, treo đầy tranh mèo, nhìn rối mắt và khiến người ta nhức đầu.
"Ngồi đi. Tôi rất vui vì trò đến đúng giờ."
Umbridge mặc một chiếc áo chùng phù thủy màu hồng, nở một nụ cười giả tạo nhìn Esther.
Esther ngoan ngoãn ngồi xuống. Umbridge thể hiện vẻ mặt hòa nhã nhưng đầy áp đặt: "Uống trà trước đi."
Bà ta chỉ vào chiếc cốc trà trước mặt Esther.
Esther cầm cốc lên nhưng không uống ngay mà hỏi: "Thưa giáo sư, trong trà có đường không ạ?"
Có lẽ do nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Umbridge tỏ ra rất kiên nhẫn, gật đầu: "Tất nhiên là có."
"Vậy thì thôi ạ. Em không thích trà có đường."
Esther cố ý đặt cốc trà xuống.
Cô thừa biết chắc chắn trong chén trà này có chứa thuốc Nói Thật.
May mà cô đã chuẩn bị trước, nhờ giáo sư Snape đưa cho thuốc giải.
Umbridge giữ vẻ mặt không thay đổi: "Có lẽ trò nên thử một chút, không có nhiều đường đâu."
"Vẫn là thôi ạ, em hơi sạch sẽ, không muốn dùng cốc của người khác."
Biểu cảm của Umbridge vặn vẹo một chút, giọng nói trở nên nguy hiểm: "Trò nghĩ là tôi không sạch sẽ à? Nếu trò nghĩ như vậy, thì tôi sẽ rất buồn đấy. Chỉ mời trò uống một tách trà thôi mà, chút thiện ý này mà trò cũng không muốn nhận à?"
Vừa nói, bà ta vừa cầm lấy tách trà trước mặt và uống một ngụm.
Thiện ý ư?
Bà ta có cái thứ đó à?
Esther âm thầm phàn nàn, sau đó giả vờ khó xử, cầm lấy tách trà lên, cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, rồi lập tức đặt tách trà xuống, làm ra vẻ đang suy nghĩ: "Thật lòng mà nói, gu của cô không tốt lắm. Tách trà này không chỉ có quá nhiều đường làm mất đi hương thơm vốn có, mà cách pha cũng có vấn đề."
Umbridge nở một nụ cười không chạm tới mắt, cười khan hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Xem ra trò cũng có hiểu biết về trà nhỉ, vậy thì uống thêm vài ngụm, đánh giá xem tôi còn thiếu sót chỗ nào nữa?"
Lời nói thì có vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt như muốn thẳng tay sử dụng Lời nguyền Tra tấn lên cô vậy.
Esther biết rõ ý đồ của bà ta, muốn cô uống thêm vài ngụm để đảm bảo rằng tác dụng của thuốc Nói Thật sẽ phát huy hoàn toàn.
Dĩ nhiên cô sẽ làm theo ý bà ta, nhưng trước đó cũng phải nói vài câu đâm trúng tim bà ta: "Tất nhiên là được. Nhưng thưa giáo sư, em phải nhắc nhở cô rằng, có tuổi rồi thì không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho sức khỏe đâu."
Một câu nói khiến tay Umbridge đang cầm tách trà run lên vì tức giận.
Esther uống thêm một ngụm, nhưng sau đó quyết định không uống nữa.
Umbridge không ép buộc thêm, bà ta đè nén toàn bộ cơn giận, cố gắng làm ra vẻ một giáo viên tốt: "Trò có nghĩ rằng bài học của năm thứ tư quá nặng không?"
Bà ta không vội hỏi thẳng vấn đề mình muốn, mà sẽ bắt đầu từ những câu chuyện nhỏ, để người đối diện thư giãn, chờ thuốc Nói Thật bắt đầu có tác dụng.
Esther đáp: "Cũng bình thường thôi ạ."
"Vậy trò thấy môn học nào là áp lực nhất?"
"Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
".......Tại sao?" Umbridge giả vờ bị tổn thương: "Tôi nghĩ rằng môn học của tôi đã rất nhẹ nhàng rồi. Tôi cũng không bao giờ giao bài tập về nhà mà."
"Vì chỉ cần cô đứng đây đã đủ áp lực rồi." Esther nói thẳng mà không chút do dự.
"Ồ, câu trả lời này thật sự làm tôi rất buồn đấy." Umbridge cho rằng tác dụng của thuốc Nói Thật đã bắt đầu.
Bà ta đổi chủ đề và hỏi: "Vậy hãy trả lời thật lòng, cây bút lông của trò dùng để làm gì?"
Esther mỉm cười: "Dĩ nhiên là để viết rồi ạ."
"Vậy những bài báo bôi nhọ tôi là do trò viết?"
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bôi nhọ."
Esther trả lời: "Không phải em viết. Ai lại thích đi viết về cuộc sống kinh tởm của cô chứ?"
Nụ cười trên mặt Umbridge lập tức biến mất, gương mặt bà ta tối sầm lại, giọng nói đầy ác ý: "Không tôn trọng giáo viên sẽ bị phạt đấy. Tôi từng nghĩ trò là một học sinh ngoan, nhưng xem ra trò có vấn đề rất lớn."
Esther chẳng thèm bận tâm, cô nở nụ cười: "Chẳng thấy cô tôn trọng học sinh, vậy tại sao chúng em phải tôn trọng cô? Có đúng không, bà cóc hồng?"