Editor: Moonliz
Esther vừa nói những lời kích động Umbridge, vừa giả vờ tỏ ra hoảng hốt, cố tình hỏi: "Thưa giáo sư, sao em không thể kiểm soát mà cứ nói thật vậy nhỉ?"
Ánh mắt cô lướt qua tách trà, cố ý giả vờ ngạc nhiên: "Không lẽ cô đã bỏ thuốc độc vào trà?"
Umbridge nghiến răng nghiến lợi cười gằn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, càng ngày càng giống một con cóc.
"Trò không nên bôi nhọ giáo viên như thế!" Bà ta nói, đồng thời đặt mạnh tách trà xuống bàn, khiến trà bắn tung tóe, tạo thành một vệt nước nhỏ trên mặt bàn.
Ánh mắt Esther lướt qua bà ta, nhìn về bức tranh treo trên tường phía sau, nơi có hình một chú mèo. Bà Pheeny xuất hiện trong một bức tranh, ôm một con mèo, trông có vẻ lo lắng nhìn về phía Esther.
Bên cạnh đó, một hiệp sĩ mà Esther không quen lắm cũng ló đầu ra từ một bức tranh ở góc, tò mò quan sát.
Esther khẽ gật đầu với bà Pheeny. Bà ấy ngay lập tức ôm mèo biến mất khỏi bức tranh.
Rất tốt.
Esther thu lại ánh mắt, tiếp tục kích động Umbridge: "Em bôi nhọ cô ở chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là miêu tả rất chính xác mà. Cô chưa từng soi gương à? Cô không cảm thấy mình trông như một con cóc sao?"
"Cô biết tại sao đến giờ vẫn chưa lấy được chồng không? Là vì cô không chỉ xấu xa mà còn xấu xí nữa. Ai mù mới để mắt tới cô á?"
Toàn thân Umbridge phồng lên vì giận dữ, bà ta đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, rút đũa phép ra, ánh mắt gườm gườm nhìn Esther.
Esther cũng đứng dậy, cảnh giác nhìn Umbridge, tay nắm chặt cây đũa phép của mình. Nhưng bề ngoài, cô vẫn tỏ ra khá bình tĩnh. Sau đó, cô tung ra cú đòn cuối cùng: "Em thực sự rất tò mò, bao nhiêu năm qua không thấy cô nhắc đến người mẹ Muggle và em trai Squib của mình. Họ là người thân của cô mà, chẳng lẽ cô không nhớ họ chút nào sao?"
"Câm miệng! Câm miệng ngay!" Umbridge thực sự bùng nổ.
Bà ta luôn cố gắng che giấu xuất thân của mình suốt cuộc đời. Những bí mật bà ta giấu bao năm gần đây đã bị phanh phui, nay lại bị Esther vạch trần công khai. Tất cả những cảm xúc dồn nén biến thành cơn giận không thể diễn tả.
Sao dám chứ?
Một học sinh mà dám nói với bà ta như vậy? Dám miêu tả bà ta bằng những lời đó?
Dù bà ta biết bản thân không được yêu thích, nhưng khi có người trực tiếp nói thẳng trước mặt, bà ta vẫn cảm thấy khó chịu, không thể chịu đựng được.
Esther nhìn Umbridge với ánh mắt đầy châm biếm, lặng lẽ lắng nghe bà ta thốt ra những lời độc ác để chửi bới mình.
Càng nhìn Esther bình tĩnh, Umbridge càng cảm thấy bị tổn thương. Bà ta thở hổn hển, như một con bò tót trên đấu trường đang tức giận vì tấm vải đỏ: "Cái biểu cảm đó là sao? Trò đang chế nhạo tôi đúng không? Trò đã bị mê hoặc rồi! Tôi sẽ giúp trò tỉnh táo lại!"
Nói xong, bà ta nhanh chóng giơ đũa phép lên và phóng ra một câu thần chú về phía Esther.
Đúng lúc này đây.
Esther nhanh nhẹn né tránh. Nhờ buổi tập luyện đấu tay đôi năm ngoái và các buổi luyện tập trong D.A. nên năm nay, cô đã cải thiện tốc độ né phép thuật hơn rất nhiều.
Có lẽ đúng như giáo sư Flitwick đã nói, cô thực sự có năng khiếu đấu tay đôi.
Dường như đánh trượt nên Umbridge đã tỉnh táo hơn. Bà ta lạnh lùng nhìn Esther, có vẻ không định ra tay tiếp trong trường học.
Nhưng Esther đã đạt được mục đích của mình khi khiến bà ta chủ động ra tay trước. Kể cả sau đó bà ta không tiếp tục, Esther cũng đã sẵn sàng gài bẫy.
Cô khẽ mỉm cười với Umbridge, sau đó xoay người hướng về phía cửa văn phòng. Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa nổ tung thành từng mảnh. Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Umbridge, Esther bước nhanh đến cửa, rồi giả vờ ngã mạnh ra ngoài, hét lên thất thanh.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Draco Malfoy, người đang lang thang gần đó, lập tức chạy đến khi nghe tiếng động. Nhìn thấy cánh cửa bị phá nát và Esther nằm trong đống đổ nát, đôi mắt hắn mở to, cơ thể không kiểm soát được mà tiến lên, muốn đỡ cô dậy theo bản năng.
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, vài mái tóc vàng đen không biết từ đâu bất ngờ lao tới, chặn bước chân của Draco và giành trước đỡ Esther dậy.
Từ góc độ không ai nhìn thấy, Esther khẽ lắc đầu với Draco.
Draco lập tức đứng yên. Tốt, đây là giả vờ.
Hiểu được điều này, hắn không còn vội vàng nữa, chỉ đứng yên một bên, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
"Esther! Em sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Những bóng dáng kia thực ra là nhóm của Ernie.
Không lâu trước đó, bà Pheeny xuất hiện trong một bức tranh phong cảnh ở phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff, nói rằng dường như Esther đã chọc giận Umbridge. Do lo lắng, nên nhóm học sinh nhà Hufflepuff đã chạy tới đây.
Vừa đến nơi, họ thấy Esther nằm trên đất như thể bị tấn công, nên không chút do dự lao lên giúp đỡ.
"Cô làm gì thế! Sao có thể ra tay với học sinh được?"
Ernie ôm chặt Esther, tức giận nhìn chằm chằm vào Umbridge và lớn tiếng quát.
Ban đầu Umbridge hơi bối rối bởi hành động của Esther, nhưng bà ta nhanh chóng nhận ra mình đã bị gài bẫy.
Hiểu là một chuyện, nhưng bị một học sinh chỉ trích công khai trước mặt bao người khiến bà ta vừa phẫn nộ vừa cảm thấy bị xúc phạm.
"Tôi không làm gì trò ấy cả! Ngược lại, tôi muốn hỏi xem mục đích của trò ấy là gì khi cố tình dựng chuyện để vu oan cho tôi đấy?"
Vì quá kích động nên giọng điệu phản bác của Umbridge trở nên cao vút, chói tai.
Chỉ trong vài câu nói, xung quanh đã có thêm nhiều học sinh tụ tập.
Hôm nay là cuối tuần, không có lớp học, nên rất nhiều học sinh đi dạo khắp lâu đài. Một tí động tĩnh nhỏ cũng đủ để thu hút họ đến xem.
Mọi người kinh ngạc nhìn những mảnh vỡ cửa gỗ văng khắp nơi, rồi nhìn Esther yếu ớt và Umbridge đang tức đến mức tóc dựng đứng, không khỏi bàn tán chuyện gì đã xảy ra.
"Em không vu oan cho cô!" Dù trông Esther rất "yếu ớt", nhưng cô vẫn kích động phản bác: "Kể từ khi uống tách trà đó, em không thể ngăn mình nói ra những suy nghĩ thật lòng. Sau khi lỡ nói vài câu không hay về cô, cô đã tức giận và tấn công em!"
"Em đừng kích động, cứ từ từ mà nói." Ernie vội vỗ lưng cô, an ủi.
Lúc này, giọng Draco vang lên từ đám đông: "Em đang nói linh tinh gì thế? Làm sao một người bình thường chỉ uống một tách trà lại không kiểm soát được suy nghĩ của mình? Chẳng lẽ trong trà có thuốc Nói Thật à? Giáo sư Umbridge mà lại sử dụng thuốc Nói Thật lên học sinh sao? Đây là hành vi vi phạm pháp luật! Thậm chí Bộ Pháp Thuật còn không dễ dùng loại thuốc này với những tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Giáo sư Umbridge, một nhà quản lý xuất sắc của Bộ, làm sao có thể lạm dụng quyền lực như thế được?"
Những lời của Draco lọt vào tai từng người một, khiến sắc mặt Umbridge càng lúc càng tệ hơn.
Bà ta trừng mắt nhìn Draco, ánh mắt đầy tức giận, như muốn ép hắn câm miệng ngay lập tức.
Tất nhiên Draco hiểu ý bà ta, nhưng tại sao hắn phải nghe lời chứ?
"Giáo sư Umbridge, tại sao cô lại trừng mắt nhìn em? Em đã nói sai điều gì à?"
Hắn giả vờ bối rối, rồi cố tình lớn tiếng hơn: "Em đã nói sai điều gì à?"