Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 261: Đồng Tâm Hiệp Lực



Editor: Moonliz

Umbridge cảm thấy hôm nay việc gọi Esther lên nói chuyện đúng là một quyết định sai lầm.

Bà ta thấy đầu óc choáng váng, cảm xúc dao động mạnh khiến mắt tối sầm.

Giữa đám đông, các học sinh xung quanh không ngừng thì thầm bàn tán. Lạ lùng thay, số người tụ tập càng lúc càng đông, vây kín khu vực, không còn chỗ trống.

"Malfoy, chuyện này có liên quan gì đến cậu không? Sao lại chen miệng vào lung tung?" Justin đứng cạnh Ernie, trừng mắt nhìn Draco với vẻ khó chịu.

Draco chẳng buồn để ý đến Justin, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát Umbridge đầy nghi ngờ.

Sau đó, Ernie chất vấn: "Giáo sư Umbridge, có phải cô đã dùng Thuốc Nói Thật lên Esther không?"

"Không!" Tất nhiên là Umbridge không thừa nhận: "Tôi không hề dùng Thuốc Nói Thật lên trò ấy, cũng không sử dụng bất kỳ lời nguyền nào! Các trò dám vu oan cho giáo sư thì phải chịu hình phạt thích đáng!"

Bà ta vừa nói vừa quét ánh mắt lạnh lẽo qua đám học sinh xung quanh và lạnh giọng ra lệnh: "Những người không liên quan, giải tán ngay! Malfoy, ghi lại tên những ai ở đây xem trò cười, trừ điểm ngay lập tức!"

Đối mặt với tình huống này, Umbridge vẫn theo bản năng muốn dùng quyền lực áp chế, nhưng vốn dĩ học sinh chẳng hề sợ hãi cái thứ quyền lực ngu ngốc ấy của bà ta, nhất là khi Draco cũng chẳng thật lòng muốn giúp bà ta.

Nghe lời này, đám đông hơi rục rịch, nhưng không ai chịu rời đi đầu tiên.

Draco lại tỏ vẻ bối rối nhìn Umbridge: "Trừ hết điểm sao? Em không thể nhớ hết tên nhiều người thế này, mà trong đây cũng có cả học sinh nhà Slytherin nữa!"

Umbridge chưa bao giờ thấy Malfoy lại ngốc nghếch đến thế. Rõ ràng chỉ cần điểm tên vài học sinh bà ta không thích trước đám đông là đủ uy hiếp, khiến mọi người giải tán. Nhưng hắn lại cố tình lằng nhằng mấy chuyện không đâu.

Hơn nữa, trước đó dù hắn có đứng ra bênh vực bà ta, nhưng chính vì nhắc đến Thuốc Nói Thật mà khiến bà ta rơi vào thế bị động, trong khi sự thật là bà ta từng bí mật sử dụng nó lên học sinh.

"Chuyện gì xảy ra mà tập trung đông học sinh thế này?"

Ngoài đám đông vang lên giọng của Giáo sư McGonagall.

Các học sinh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy giáo sư McGonagall trong bộ áo chùng màu xanh lục và giáo sư Snape trong chiếc áo chùng đen xuất hiện.

Hai người hiếm khi cùng xuất hiện, nhưng học sinh không kịp thắc mắc mà nhanh chóng nhường đường cho họ tiến vào.

"Giáo sư Umbridge, tôi nghe nói từ một bức tranh rằng cô đã dùng lời nguyền độc ác lên học sinh?"

Giáo sư McGonagall, với khuôn mặt nghiêm nghị, vừa đi vừa nói. Khi bà ấy nhìn thấy cánh cửa gỗ vỡ vụn và Esther với vẻ mặt hoảng sợ, yếu ớt, đôi mắt bà ấy mở to đầy kinh ngạc.

"Thật không ngờ! Cô thực sự đã làm vậy! Làm sao cô có thể tấn công học sinh? Cô là giáo viên cơ mà!" Giáo sư McGonagall lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó nghiêm khắc chỉ trích Umbridge.

Umbridge đã bị chỉ trích cả ngày, hoàn toàn mất đi lý trí. Nghe giáo sư McGonagall nói làm bà ta càng tức giận hơn.

"Tôi nhắc lại lần nữa! Tôi không tấn công trò ấy! Là trò ấy cố tình gài bẫy tôi! Mấy người đúng là lũ khổng lồ ngu xuẩn, bị con nhỏ hèn mọn này dắt mũi mà không biết!"

Nói đến đây, bà ta bất giác giơ đũa phép lên, chĩa thẳng vào Esther.

Đây chỉ là hành động vô thức. Dù có to gan đến mức nào đâu, thì Umbridge cũng không dám tấn công một phù thủy chưa đủ tuổi thành niên trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng Esther lại giả vờ sợ hãi, còn Ernie ôm chặt lấy cô, kéo lui về phía sau. Donna bước lên, dang tay bảo vệ họ, lớn tiếng nói: "Cô định làm gì? Tấn công học sinh ngay giữa đám đông à?"

Giáo sư McGonagall lập tức tiến lên chắn trước mặt nhóm Esther. Dáng người cao gầy của bà ấy không thể che hết họ, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn vô cùng.

"Ôi! Giáo sư Umbridge, xin đừng chĩa đũa phép vào học sinh!"

Giáo sư McGonagall vừa nói vừa rút đũa phép ra, đưa ra lời cảnh cáo.

Umbridge gần như phát điên, hét lớn không thể tin nổi: "Các người dám nghi ngờ tôi sao? Tôi là Thanh tra Cao cấp do Bộ Pháp thuật cử tới! Tôi có quyền đuổi học tất cả các người!"

"Vậy cô cứ đuổi đi!"

Donna từ sau lưng McGonagall thò đầu ra: "Cô nghĩ em sợ cô à? Bà cóc màu hồng này!"

Câu nói của Donna khiến đám đông xung quanh bật cười nhạo báng Umbridge. Một số còn vỗ tay cổ vũ Donna.

"Cô nghe thấy chưa! Chúng không hề tôn trọng bề trên! Cô vẫn còn muốn bảo vệ đám học sinh ác độc này sao?"

Lại bị gọi bằng biệt danh khó nghe, Umbridge một lần nữa không kiềm chế được. Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Giáo sư McGonagall, ngấm ngầm đe dọa: "Bây giờ tôi nghiêm túc đặt nghi vấn về toàn bộ cách giảng dạy của Hogwarts. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ Hogwarts không cần phải tồn tại nữa."

"Việc giảng dạy ở Hogwarts có vấn đề hay không không đến lượt cô phán xét." Giáo sư McGonagall nói với giọng cứng rắn, không hề quan tâm đến lời đe dọa của bà ta. "Ngược lại, chính việc cô ra tay với học sinh mới là vấn đề nghiêm trọng."

"Thưa giáo sư, bà ta còn sử dụng Thuốc Nói Thật lên học sinh!"

Trong đám đông, một học sinh năm bảy của nhà Gryffindor giơ tay, dũng cảm nói lớn: "Em có thể làm chứng. Trước đây, bà ta từng gọi em lên văn phòng nói chuyện, ép em uống trà. Sau đó, em không thể kiểm soát được mình và buộc phải nói ra những suy nghĩ thật trong lòng."

Tiếng bàn tán của học sinh xung quanh càng lớn hơn.

Esther cũng hùa theo, kích động kêu lên: "Đúng vậy, hoàn toàn chính xác! Khi giáo sư Umbridge lục soát phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff, bà ta nghi ngờ em là người viết những bài báo về xuất thân của bà ta. Vì thế, bà ta cố tình tìm cớ gọi em lên văn phòng, ép em uống trà mà bà ta rót. Sau đó, em không thể tự chủ được nữa."

Esther vừa nói vừa chỉ vào những mảnh sứ vỡ dưới sàn: "Là cái cốc đó! Giáo sư Umbridge vừa cố tình làm vỡ nó để phi tang!"

Thực tế, đó là do Esther cố ý lấy và làm vỡ trước khi giả vờ bị thương. Nếu muốn vu oan, thì mọi thứ phải trông thật giống thật.

Sắc mặt Giáo sư McGonagall ngày càng nghiêm trọng. Bà ấy nói: "Thuốc Nói Thật là thứ không được phép sử dụng tùy tiện. Giáo sư Umbridge không biết điều này sao?"

Bà ấy quay sang nhìn Giáo sư Snape: "Severus?"

Snape gật đầu, bước ra từ đám đông. Ông ấy cúi xuống nhặt một mảnh sứ vỡ, cẩn thận ngửi qua, sau đó đứng dậy.

Umbridge nheo mắt nhìn ông ấy, trong giọng nói lộ rõ ý đe dọa: "Giáo sư Snape, tôi tin rằng anh là người công tâm nhất. Anh nên giúp tôi minh oan chứ?"

Snape liếc bà ta một cách chế giễu, sau đó dứt khoát nói: "Đúng là có mùi của Thuốc Nói Thật. Hơn nữa, không lâu trước đây, cô còn đến xin tôi một lọ Thuốc Nói Thật. Cô quên rồi sao?"

Xung quanh lập tức rộ lên những tiếng xôn xao đầy phẫn nộ.

Các học sinh đều tức giận tột độ.

Ngược lại Umbridge chỉ biết nhìn Snape với vẻ không thể tin nổi, như thể không hiểu vì sao ông ấy lại "phản bội" bà ta.

"Cô thật sự dám sử dụng Thuốc Nói Thật lên học sinh sao!"

Giáo sư McGonagall cũng giận dữ không kém: "Chúng chỉ là những đứa trẻ, làm sao cô có thể đối xử với chúng như vậy?"

"Hogwarts không cần một giáo sư làm hại học sinh!" Một học sinh trong đám đông lớn tiếng nói: "Đuổi người đàn bà độc ác này ra khỏi trường!"

"Đuổi ra ngoài!"

"Bà cóc hồng xấu xí! Lính chó của Bộ Pháp thuật! Cút đi!"

...

Một khi có người dẫn đầu, đám đông học sinh như được khích lệ, bắt đầu đồng thanh mắng nhiếc Umbridge.

Thậm chí, ngay cả các học sinh nhà Slytherin cũng không còn bảo vệ bà ta. Một số người lặng lẽ im lặng, số khác thì phụ họa vài câu.

Dù Umbridge có mang lại một số lợi ích cho họ, nhưng việc bà ta sử dụng Thuốc Nói Thật và tấn công học sinh đã khiến họ không thể đứng về phía bà ta.

Dù là ai, khi còn là học sinh, cũng đều lo sợ rằng Umbridge sẽ làm điều tương tự với họ.