Editor: Moonliz
Umbridge không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.
Bà ta nhìn đám học sinh đang kích động xung quanh với ánh mắt không thể tin được, không hiểu nổi tại sao bọn chúng lại dám chống đối mình như vậy.
Trong suy nghĩ của Umbridge, vấn đề không nằm ở bản thân bà ta. Bà ta tin chắc rằng hiệu trưởng Dumbledore đã mua chuộc tất cả học sinh, biến Hogwarts thành lãnh địa của riêng cụ. Điều mà Bộ Pháp thuật lo ngại cuối cùng đã xảy ra.
"Được thôi, có vẻ như các người đã bị hiệu trưởng Dumbledore mê hoặc, tình nguyện trở thành tay sai của lão già đó. Tôi sẽ báo cáo toàn bộ những việc này lên Bộ Pháp thuật. Hãy chuẩn bị chịu hình phạt đi!"
Umbridge siết chặt cây đũa phép trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh khi nói với mọi người.
Nhưng những tiếng mắng chửi vang lên bên tai không những không dừng lại mà còn càng lúc càng dữ dội.
"Đừng có đổ tất cả lên Bộ Pháp thuật!" Có người hét lên: "Bộ Pháp thuật có ra lệnh cho cô sử dụng Thuốc Nói Thật lên học sinh không? Đây rõ ràng là sự độc ác của cô. Em sẽ kể hết chuyện này cho cha mẹ em!"
"Đúng vậy! Đến giờ vẫn còn đe dọa bọn em. Nếu giỏi thì để Bộ Pháp thuật tống hết bọn em vào nhà tù Azkaban đi!"
Những người khác cũng đồng thanh hùa theo.
Ai cũng hiểu nguyên tắc "pháp bất trách chúng," và biết Bộ Pháp thuật không thể làm gì một đám học sinh đông đảo như vậy. Một khi có cơ hội bày tỏ, không ai còn nhẫn nhịn nữa.
Thậm chí, một học sinh còn lấy một quả trứng thối từ túi ra, định ném thẳng vào người Umbridge. May mắn là bị những người xung quanh nhanh chóng ngăn lại.
Hiện tại có quá đông người đứng gần nhau. Nếu quả trứng thối đó bị ném đi, không chỉ Umbridge chịu trận mà những người xung quanh cũng sẽ bị liên lụy.
Trong bầu không khí căng thẳng như sẵn sàng bùng nổ, không ai để ý thấy một con bọ cánh cứng lặng lẽ bay lượn ở góc khuất. Nó lướt qua đám đông, bay một vòng trước mặt Esther rồi biến mất vào bóng tối.
Esther liếc nhìn con bọ cánh cứng, khẽ nở một nụ cười.
Ngay lúc này, hiệu trưởng Dumbledore, người đã vắng mặt khá lâu, xuất hiện tại hiện trường cùng với những giáo sư khác.
"Hiệu trưởng Dumbledore!"
Vừa nhìn thấy cụ Dumbledore, Umbridge lập tức hét lớn tên cụ: "Tôi hy vọng cụ sẽ sử dụng quyền hạn của hiệu trưởng để quản lý học sinh, dạy cho chúng biết tôn trọng giáo sư!"
Sự xuất hiện của cụ Dumbledore khiến học sinh tạm thời yên lặng một chút.
"Tôi thật sự nên thực hiện quyền hạn của một hiệu trưởng rồi." Cụ Dumbledore bước tới, nhẹ nhàng nói.
Umbridge vừa mới nở một nụ cười, nghĩ rằng cụ Dumbledore sắp nhượng bộ mình.
"Vì vậy, bây giờ tôi dùng quyền hạn của hiệu trưởng thông báo với bà, thưa bà Umbridge: bà bị sa thải. Kể từ hôm nay, bà sẽ không còn đảm nhiệm vị trí giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa."
Nụ cười trên mặt Umbridge cứng đờ. Bà ta nhìn cụ Dumbledore với vẻ mặt không thể tin nổi, như thể vừa nghe thấy điều hoang đường nhất trên đời.
Ngay khi lời của cụ Dumbledore vừa dứt, các học sinh xung quanh lập tức reo hò và vỗ tay vui mừng.
"Tôi là Thanh tra cấp cao của Bộ Pháp thuật! Không phải một giáo sư bình thường! Cụ không có quyền sa thải tôi!"
Umbridge lớn tiếng phản đối: "Cụ làm vậy chính là công khai chống lại Bộ Pháp thuật!"
"Vậy sao?" Cụ Dumbledore mỉm cười bình thản: "Nhưng không có quy định nào nói rằng tôi không được quyền sa thải bà. Hơn nữa, tôi chống lại Bộ Pháp thuật chỗ nào? Tôi chỉ đơn giản là sa thải một giáo sư không được học sinh yêu thích mà thôi."
"Tôi là Thanh tra cấp cao do Bộ Pháp thuật cử đến!"
Umbridge lại một lần nữa nhấn mạnh: "Tôi đại diện cho Bộ Pháp thuật, đại diện cho Bộ trưởng Fudge!"
"Vậy thì để Fudge tự mình đến gặp chúng tôi."
Cụ Dumbledore điềm tĩnh nhìn bà ta.
Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy vô cùng hả hê, từ học sinh đến giáo sư đều đang nhìn Umbridge như một trò cười.
Esther đứng phía sau vài vị giáo sư, nhìn xung quanh. Cô nhận thấy Draco đã lùi lại phía sau ngay khi Giáo sư McGonagall xuất hiện. Hắn cùng một nhóm học sinh Slytherin đứng ngoài rìa đám đông, chỉ quan sát mà không tham gia vào màn đối đầu với Umbridge, cũng chẳng nói lời nào ủng hộ bà ta.
Họ không thích Umbridge. Dù bà ta sẵn sàng chia cho họ nhiều đặc quyền vượt xa những học sinh khác, nhưng họ chỉ duy trì mối quan hệ tốt với bà ta để hưởng lợi. Khi tình hình như thế này, họ tuyệt đối không ra mặt vì bà ta.
Chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi đối đầu với tất cả mọi người.
Umbridge dần nhận ra tình cảnh cô lập không ai giúp đỡ của mình, nhưng bà ta vẫn không thể tin nổi.
Không thể tin rằng có người dám không sợ quyền lực ép buộc. Không thể tin rằng họ dám đối xử với bà ta như thế này.
Bà ta nghiến răng giận dữ, ánh mắt nhìn quanh đầy vẻ hiểm độc.
"Cứ đợi đấy! Những gì xảy ra hôm nay, tôi nhất định sẽ bắt tất cả trả giá! Lũ người ngu xuẩn này sẽ biết việc chọc giận tôi là điều hối tiếc nhất trong đời chúng!"
Umbridge không tiếp tục đối đầu trực diện với giáo viên và học sinh Hogwarts nữa. Bà ta quay người, định trở về văn phòng để liên lạc với Bộ Pháp thuật, đưa ra những quy định mới và từng bước trừng phạt tất cả bọn họ.
Khi đang tính toán trong đầu cách trả đũa, vừa quay đi, bà ta cảm giác có thứ gì đó rơi xuống chân mình.
"BÙM!"
Một tiếng nổ lớn vang lên bên cạnh, khiến Umbridge chóng mặt, mắt tối sầm lại.
Học sinh xung quanh giật mình hét lên, sau đó nhanh chóng lùi lại vài bước.
Phải mất vài giây Umbridge mới lấy lại được tinh thần. Bà ta quay đầu, thở hổn hển, gào lên: "Ai? Là ai làm chuyện này?"
Bà ta bị nổ đến mức tóc tai bù xù, gương mặt đen nhẻm, kết hợp với bộ váy màu hồng bẩn thỉu, trông vô cùng hài hước.
Học sinh cười rộ lên, nhưng không ai nói ra thủ phạm.
"Tốt lắm, rất tốt!"
Umbridge nghiến răng, siết chặt cây đũa phép.
Nhưng trước khi bà ta kịp hành động, đột nhiên, cơ thể bà ta bắt đầu bị nhấc lên không trung. Dù Umbridge cố gắng vùng vẫy và hét lên hoảng loạn, bà ta không thể ngăn mình bay lên.
Học sinh xung quanh tò mò quan sát, ban đầu nghĩ rằng đây là trò đùa của ai đó. Nhưng không lâu sau, họ nhận ra bà ta không ngừng bị cuốn đi, cả hành lý trong văn phòng của bà ta cũng lơ lửng, bay theo.
Umbridge tiếp tục bay qua hành lang, ra khỏi lâu đài.
"Dumbledore! Là cụ giở trò! Thả tôi xuống!"
Umbridge hét lớn trong kinh hoàng. Bà ta cố gắng niệm chú để tự mình hạ xuống, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bà ta cứ thế trôi nhanh khỏi lâu đài, học sinh phải chạy theo để không bị bỏ lại.
Cuối cùng, Umbridge bay qua cánh cổng chính của Hogwarts. Sau đó, bà ta rơi mạnh xuống đất, văng tung tóe cùng với toàn bộ hành lý.
Cánh cổng lớn lập tức đóng sầm lại, chặn bà ta bên ngoài trường.
Đáp lại kết quả này, học sinh reo hò vui mừng.
Phía bên trong cánh cổng, hai anh em nhà Weasley thắp sáng pháo hoa, cười lớn: "Chúc mừng chiến thắng chống lại Umbridge!"
Pháo hoa bùng nổ, ánh sáng rực rỡ, tiếng reo hò của học sinh càng vang dội. Không ai quan tâm đến tiếng gào thét bất lực của Umbridge bên ngoài.