Editor: Moonliz
Draco gần như lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, chạy thẳng đến gặp Esther ngay lập tức.
Trong tòa lâu đài tối tăm, dáng người gầy gò của hắn như một ngôi sao băng xé tan màn đêm yên tĩnh, lao về phía người mình yêu.
"Esther!"
Hắn ôm chặt lấy cô, như thể sợ rằng cô sẽ biến mất ngay giây phút tiếp theo.
Esther để mặc cho hắn ôm mình, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của chàng trai, nhưng trong lòng lại nghĩ về những sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay.
Số phận đã bước đến ngã rẽ. Voldemort đã lộ diện trước các thành viên của Bộ Pháp Thuật, sự trở lại của hắn ta không thể tiếp tục bị che giấu hay phủ nhận.
Cũng từ đây, cuộc sống học đường yên bình của họ sẽ bắt đầu thay đổi.
Cô thở dài.
Esther khẽ thở ra, rồi vòng tay ôm chặt lại Draco.
Rất lâu sau, hoặc có lẽ chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Draco buông cô ra, lo lắng hỏi: "Hôm nay em điên rồi đúng không? Sao em lại chạy ra khỏi trường với Potter để cứu Sirius gì đó? Em có biết khi nghe bức tranh chân dung nói chuyện này, anh đã tức giận đến thế nào không?"
Đối mặt với Draco đang nổi giận, nếu là bình thường, Esther sẽ đùa giỡn châm chọc, hoặc ngoan ngoãn nhận lỗi. Nhưng hôm nay, cô chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp mà hắn không thể hiểu được.
"Draco."
Cô nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Draco nhìn thẳng vào mắt cô, một dự cảm không lành dần dâng lên trong lòng. Biểu cảm của hắn trở nên nghiêm trọng hơn, ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Esther chớp mắt, hít một hơi thật sâu trước khi nói: "Hôm nay bọn em đã chạm trán một nhóm Tử Thần Thực Tử tại Bộ Pháp Thuật."
Một câu nói khiến sắc mặt Draco lập tức trắng bệch. Hắn mấp máy môi nhưng không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.
"Chắc anh cũng đoán được, trong số đó có cha anh. Sau đó, Chúa tể Hắc ám đã xuất hiện, rồi cụ Dumbledore cũng đến. Họ đã có một cuộc giao đấu kịch liệt."
Mỗi lời Esther nói ra, sắc mặt của Draco lại càng tái nhợt hơn. Khi cô nói xong, khuôn mặt hắn gần như không còn tí máu nào.
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy hai người. Một lúc sau, Draco mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: "Cha anh... cha anh có bị thương không?"
Esther cắn môi, lắc đầu: "Chắc là không. Trong lúc đối đầu với chú Sirius và mọi người, ông ấy đã kịp thoát đi. Em không rõ những chuyện sau đó nữa."
Nghe vậy, sắc mặt Draco vẫn không khá hơn. Hắn mở to mắt, gần như không thể suy nghĩ: "Bộ Pháp Thuật đã biết cha anh là Tử Thần Thực Tử rồi, đúng không?"
"Fudge đã đích thân dẫn người đến hiện trường và chứng kiến Voldemort. Em không biết ông ta có thấy cha anh không. Nếu lúc Voldemort xuất hiện, cha anh không đứng bên cạnh hắn ta, thì có lẽ ông ấy chưa bị lộ."
Esther thở dài, vừa giải thích vừa nắm chặt tay Draco.
"Anh biết không? Chuyến phiêu lưu hôm nay thực chất là một cái bẫy. Voldemort muốn lợi dụng Harry để lấy một quả cầu tiên tri. Và em đã tự tay phá hủy quả cầu đó ngay trước mặt rất nhiều Tử Thần Thực Tử."
Esther bình tĩnh nói, dù thực tế quả cầu thật đang ở trong tay cô. Cô chưa kịp trả lại nó cho Harry hay cụ Dumbledore.
Nghe vậy, Draco mở to mắt, vô thức siết chặt bàn tay đang đan vào tay cô, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn không thể che giấu.
"Phải làm sao đây? Chắc chắn họ sẽ nhớ mặt em! Em đang gặp nguy hiểm! Hay là..." Draco lúng túng nói: "Hay em tạm rời khỏi nước Anh trước đi, đến nơi nào đó trốn một thời gian nhé?"
Esther cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm chặt của họ, nhẹ nhàng nói: "Draco, nhiệm vụ của cha anh và các Tử Thần Thực Tử đã thất bại vì em. Chắc chắn Chúa tể Hắc ám sẽ trút giận lên họ. Anh... không hận em à?"
"Anh......." Draco khẽ lắc đầu, vẻ mặt cay đắng. "Anh không biết......"
"Thực ra ——" Giọng Esther hơi run rẩy. "Thực ra bây giờ nhìn lại, quyết định không công khai mối quan hệ này của chúng ta là đúng đắn. Em đã để lại dấu ấn trong mắt Chúa tể Hắc ám và cha anh thì đã chọn trung thành với hắn ta. Sự tồn tại của em chỉ khiến tình cảnh của gia đình anh thêm khó khăn. Không ai biết chuyện này thì sẽ tốt hơn."
Draco bất ngờ ngẩng đầu lên. Lúc này trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, gần như không thể suy nghĩ, nhưng hắn nhận ra ngay ý tứ đằng sau những lời của Esther.
"Em muốn chia tay với anh, đúng không?" Hắn gần như thì thầm, giọng nghẹn lại.
Esther im lặng trong chốc lát. Sự im lặng của cô như kéo trái tim Draco rơi xuống vực thẳm, từng chút một chìm vào băng giá.
"Không phải em muốn chia tay với anh, mà là anh có muốn chia tay với em hay không." Sau khi im lặng, cô nói. "Quyền lựa chọn là ở anh, Draco. Em không quan tâm bạn trai của em có cha là Tử Thần Thực Tử hay gia đình anh phục vụ cho Chúa tể Hắc ám. Có lẽ anh cũng không quan tâm em làm việc cho cụ Dumbledore. Nhưng Chúa tể Hắc ám thì quan tâm. Nếu hắn ta biết về mối quan hệ của chúng ta, chắc chắn hắn ta sẽ nghi ngờ lòng trung thành và lập trường của gia đình anh. Anh biết hắn ta tàn nhẫn thế nào mà, và em... không muốn anh bị tổn thương."
Là một người nhà Slytherin, Draco hiểu rõ Esther nói rất đúng. Theo bản năng của nhà Slytherin, chọn cách tránh tổn hại là điều hiển nhiên. Sự lựa chọn nên làm rất rõ ràng.
Lý trí bảo với hắn rằng Esther không sai. Làm theo lời cô sẽ tốt cho cả hai. Nhưng tình cảm lại níu giữ hắn, khiến hắn không thể thốt ra câu trả lời.
Tại sao lại như thế này?
Draco ngơ ngác tự hỏi.
Theo những gì hắn được dạy từ nhỏ, sự trở lại của Chúa tể Hắc ám là điều tốt lành, gia đình hắn có thể theo hắn ta để đạt được vinh quang lớn hơn.
Nhưng khi ngày đó thực sự đến, hắn lại không thấy vui vẻ chút nào.
Chỉ khi cuộc sống bình yên bị phá vỡ, con người mới nhận ra sự bình thường là một điều xa xỉ.
Hắn nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cô. Đôi mắt ấy như một đại dương sâu lắng, ngập tràn nỗi buồn. Hình bóng hắn phản chiếu trong đại dương ấy, như một kẻ đuối nước hoảng loạn và bất lực.
Hắn nhìn cô chăm chú, cho đến khi thấy một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.
Esther đã tự chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không thể kìm nén, cuối cùng cô bật khóc trong nỗi đau buồn.
Cô cũng không muốn chia tay với hắn. Nhưng một chuyện đau lòng như vậy lại để cô phải là người nói ra trước.......
Sợi dây mang tên lý trí trong lòng Draco bị giọt nước mắt ấy làm đứt đoạn. Hắn bất ngờ ôm chặt lấy cô lần nữa.
"Nếu em không quan tâm, thì anh cũng không quan tâm. Vậy tại sao phải để ý đến người khác chứ? Anh không muốn chia tay với em."
Hắn nói mà không màng đến bất cứ điều gì khác.
Esther sững sờ, sau đó cô càng siết chặt lấy tấm lưng gầy gò của chàng trai. Cô vùi đầu vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Được. Không chia tay."