Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 281: Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè



Editor: Moonliz

David nói không sai, ngay ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Nhật Báo Tiên Tri đã đăng tin về sự trở lại của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai.

Cornelius Fudge tự mình thừa nhận, thông tin này chiếm một phần lớn trên tờ báo. Nhiều nhà báo và chuyên gia bình luận đã đưa ra các quan điểm khác nhau: có người tin, có người không, thậm chí có người coi đây là một âm mưu. Nhưng tất cả những điều này tạm thời chẳng liên quan gì đến Esther.

Lucius Malfoy vẫn chạy thoát. Ông ta không bị bắt tại chỗ và cũng không bị Bộ Pháp Thuật nhìn thấy, nhưng vẫn phải đối mặt với cáo buộc và bị hạn chế hoạt động.

Đây là thông tin mà Draco đã nói với cô.

Cô và Draco đã giảm tần suất liên lạc, chủ yếu vì Draco thường xuyên biến mất, khiến cô không thể tìm được hắn.

Bánh xe vận mệnh vẫn tiếp tục xoay, và cô biết Draco đang trải qua những gì, nhưng bản thân cô vô cùng bất lực. Tạm thời hai người không thể gặp nhau, nên chỉ còn cách chờ đợi.

Trong cuộc họp gia đình ngày hôm đó, với sự phản đối mạnh mẽ của Esther, mọi người đã từ bỏ kế hoạch đưa cô đi. Hoặc nói cách khác, họ cũng biết rõ Esther không muốn rời đi, và họ cũng không thể bỏ mặc cô. Nếu không, ông nội Mayne đã không tốn công sắp xếp mọi thứ giúp cô.

Từ phản ứng của gia đình, Esther gần như chắc chắn rằng ông nội Mayne cũng biết về lời tiên tri liên quan đến cô, nhưng bà Hawks thì không biết.

Họ tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng đồng thời cũng lo lắng về sự an toàn của cô.

Sau nhiều suy nghĩ, David quyết định sẽ huấn luyện đặc biệt cho cô, cố gắng giúp cô nâng cao các kỹ năng trong kỳ nghỉ hè này.

Esther rất muốn phản đối, nhưng lý trí mách bảo rằng trận chiến cuối cùng đang đến gần. Hai năm sắp tới sẽ khó khăn hơn rất nhiều, nên học thêm các bùa chú và kỹ thuật không bao giờ là thừa. 

Thế là cô đành gượng gạo học tập với cha mình.

Là một cựu học sinh xuất sắc của nhà Ravenclaw, David có năng lực vượt trội ở nhiều mặt. Việc dạy một đứa trẻ sắp vào năm thứ năm là điều quá dễ dàng với ông. Chỉ có điều, ông hơi thiếu kiên nhẫn.

Esther rất thông minh, nhưng cô không phải thiên tài. Không phải lúc nào chỉ dạy một hai lần là cô có thể hiểu ngay. Có khi phải dạy đến ba, bốn lần, cô vẫn chưa nắm rõ. Những lúc như vậy, David bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Ban đầu, ông còn cố kiềm chế cơn giận và tiếp tục giảng giải, nhưng về sau, ông không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Nếu Esther mới năm tuổi, có lẽ cô sẽ sợ người cha đang nổi giận này và im lặng chịu đựng. Nhưng bây giờ cô đã mười lăm tuổi, không những không sợ mà còn lớn tiếng cãi lại, cho rằng ông quá thiếu kiên nhẫn. Sau đó, cô quay sang mách với mẹ, ông nội, hoặc bà Hawks.

David vừa bị cô làm cho tức giận, vừa bị vợ và cha trách mắng. Điều này càng khiến ông thêm bực bội và khó chịu.

Thậm chí ông còn nghĩ: "Biết thế này thì đã không nghỉ việc. Ở Bộ Pháp Thuật làm việc với đám người kia còn dễ chịu hơn là ở nhà dạy con bé này."

Đối mặt với tình hình này, Laetitia có vẻ bình tĩnh hơn. Thỉnh thoảng, khi thấy David quá giận, bà sẽ dạy Esther thay ông một thời gian. Tuy rằng khả năng của Laetitia không bằng David, nhưng bà có sự kiên nhẫn, và Esther cũng không cố ý chọc giận mẹ mình. Vì thế, những giờ học giữa hai mẹ con thường rất ấm áp.

Thậm chí ông nội Mayne còn đổ thêm dầu vào lửa, trêu David: "Con thấy Ess khó dạy đúng không? Để cha nói cho mà biết, hồi đó con còn cứng đầu hơn cả nó. So với con thì Ess ngoan ngoãn hơn nhiều, nên con chẳng có tư cách phàn nàn đâu."

David: ........

Người duy nhất trong nhà ủng hộ David lại là bà Hawks, người vốn có mối quan hệ không quá thân thiết với ông.

Bà Hawks có thái độ rất nghiêm túc với việc học tập. Dù là học bất cứ điều gì, bà cụ đều yêu cầu phải nỗ lực và hết sức tập trung. Dù rất yêu thương Esther, bà cụ vẫn cho rằng cô chưa thực sự nghiêm túc, cần phải cố gắng hơn nữa.

"Con còn chưa đủ cố gắng nữa ư? Con đã đứng nhất khoá trong kỳ thi vừa rồi đấy! Từ trước đến giờ, lúc nào con cũng nằm trong top 1 hoặc 2, chưa bao giờ rớt xuống hạng 3 cả!"

Esther không hiểu nổi. Cô đã bị áp lực học hành đến mức này rồi, còn bị cho là không học nghiêm túc nữa à?

"Đúng là thành tích của con rất tốt, nhưng con chưa bao giờ thực sự yêu thích việc học. Nếu con thực sự đam mê học tập thì......."

David vừa mới nói được một nửa thì bị Esther cắt lời: "Nếu con thực sự thích học, thì chắc con đã được phân vào nhà Ravenclaw rồi."

"Đúng vậy." David thở dài bất lực. "Cha nghĩ việc Chiếc Nón Phân Loại không xếp con vào Ravenclaw chắc chắn là quyết định sai lầm nhất của nó. Dựa theo tính cách của con, nếu ở trong môi trường như nhà Ravenclaw – nơi có bầu không khí học tập mạnh mẽ – dù không thích học, con cũng sẽ chăm chỉ hơn bây giờ rất nhiều."

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Esther đã cảm thấy đau đầu, cô lập tức từ chối: "Con thấy Chiếc Nón Phân Loại đã rất nhân văn rồi."

Cô từng muốn vào nhà Hufflepuff, và Chiếc Nón Phân Loại đã thực sự lắng nghe mong muốn đó, cuối cùng xếp cô vào nhà này. Chiếc nón ấy thực sự rất "dễ tính".

David không để ý đến lời cô, ông không muốn tranh luận quá nhiều về vấn đề này. Dù tranh cãi thế nào, ông cũng hiểu con gái mình không thể yêu thích việc học thật lòng. Vì vậy, chỉ còn cách ép cô học hành tiến bộ mà thôi.

"Năm nay con sẽ vào năm thứ năm rồi. Trong kỳ thi O.W.L.s vừa qua, Ernie đã đạt được ba điểm O và hai điểm E. Cha mong rằng kỳ thi năm tới, con phải làm tốt hơn cậu ấy. Ít nhất cũng phải đạt được tám điểm O."

Nghe xong, Esther mở to mắt đầy ngạc nhiên: "Trời ạ, tổng cộng con chỉ thi có chín môn thôi, mà cha muốn con đạt tám điểm O á?"

"Khó lắm à?" David phản bác. "Thậm chí con còn không chọn nhiều môn tự chọn, học ít thì phải học thật giỏi. Hồi đó, cha thi tổng cộng 11 môn, tất cả đều đạt O. Cha cảm thấy cha đã hạ tiêu chuẩn cho con rồi, chẳng lẽ con không làm được à?"

Sắc mặt Esther không hề thay đổi, đáp lại một cách thản nhiên: "Con không làm được."

David: .........

"Con không thể cố gắng thêm chút nào sao?"

Ông cảm thấy đau đầu: "Đừng lúc nào cũng nản chí như thế, phải có tinh thần tiến thủ chứ!"

Esther bĩu môi: "Cha không thể thoải mái chấp nhận rằng con chỉ là một người bình thường, có trí thông minh vừa đủ à?"

David trả lời dứt khoát: "Không thể."

Esther: ..........

Rõ ràng, họ đích thực là cha con ruột. Chẳng phải tính cách của cả hai rất giống nhau hay sao?

Hai người họ cứ thế, "hành hạ" nhau suốt cả kỳ nghỉ hè.

Gia đình họ không quay về ngôi nhà ở làng Ottery St. Catchpole, mà dành toàn bộ kỳ nghỉ tại nhà ông nội. So với ngôi nhà nhỏ của họ, nhà ông nội an toàn hơn nhiều.

Mặc dù David ở nhà suốt, nhưng những tin tức về thế giới pháp thuật vẫn liên tục được truyền đến. Gần đây, thế giới Muggle cũng không yên ổn, xuất hiện nhiều vụ tấn công khủng bố. Người bình thường không biết nguyên nhân của những vụ như thế này, nhưng gia đình David thì hiểu rất rõ – hầu hết đều do Tử Thần Thực Tử gây ra.

"Fudge đã liên hệ với Thủ tướng Muggle, nhưng như thế thì có ích gì chứ?" Ông nội Mayne nói chuyện với David trong lúc rảnh rỗi. Họ không né tránh Esther, có lẽ vì nghĩ cô đã lớn, có thể nghe về những chuyện này.

"Gần đây, các vụ Tử Thần Thực Tử tấn công Muggle ngày càng nhiều. Ông ta phải đưa ra lời giải thích, hơn nữa, ông ta sắp phải từ chức rồi."

David không ngạc nhiên trước lời của ông Mayne.

Chỉ có Esther là tràn đầy những điều thắc mắc trong lòng. Cô thực sự muốn biết: "Làm thế nào ông nội lại biết được những chuyện này vậy ạ? Ông nội có quan hệ rộng thế ạ?"