Editor: Moonliz
Khi sắp đến ngày tựu trường, Esther vẫn phải đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng học tập.
Để đảm bảo an toàn, lần này cả cha mẹ cùng đi với cô. Dù Esther đã khẳng định mình không còn là trẻ con nữa rất nhiều lần, những cha mẹ vẫn không đồng ý để cô đi một mình.
Cô cũng hiểu rằng thời thế hiện tại đang hỗn loạn, ra ngoài một mình không an toàn. Tuy nhiên, cô đã không gặp Draco cả kỳ nghỉ hè, vốn định nhân dịp đi Hẻm Xéo để gặp hắn, nhưng cha mẹ lại đi cùng, khiến cô khó liên lạc với Draco hơn.
Điều này khiến cô cảm thấy lo lắng và bất an.
Cô không rõ tình hình bên phía Tử Thần Thực Tử, không biết Draco đang trải qua những gì. Vì vậy, cô dự định sau khi ra khỏi Hẻm Xéo, cô sẽ tranh thủ gặp giáo sư Snape trước khi nhập học.
So với sự nhộn nhịp thường lệ, năm nay dù Hẻm Xéo vẫn đông đúc, nhưng ai nấy đều tỏ ra căng thẳng và đề phòng xung quanh. Trên phố tràn ngập các phù thủy bán bùa hộ mệnh và đồ dùng phòng vệ, họ liên tục mời chào người qua lại. Một số người tỏ vẻ khinh thường, nhưng phần lớn vẫn dừng lại xem xét.
Có vẻ như ai cũng nhận ra tình hình hiện tại đang rất tồi tệ.
Dù không phải bỏ học giống như nguyên tác, cặp sinh đôi nhà Weasley đã hoàn thành quãng thời gian học tập tại Hogwarts và tốt nghiệp thành công. Dẫu vậy, tiệm giỡn của anh em nhà Weasley vẫn chính thức khai trương vào cuối kỳ nghỉ hè năm nay.
Là một trong những cổ đông, tất nhiên là Esther phải dẫn cha mẹ ghé qua tham quan một vòng.
Các sản phẩm chơi khăm của anh em nhà Weasley rất được ưa chuộng, biến cửa hàng của họ thành nơi rộn ràng tiếng cười nhất trên cả con phố.
Cửa hàng nhỏ chật kín khách. Anh em nhà Weasley nhìn thấy Esther từ xa, nhưng vì quá bận rộn, họ không thể đến chào hỏi cô – người cổ đông của họ – mà chỉ vẫy tay chào đầy nhiệt tình từ xa.
David liếc nhìn cặp song sinh, rồi quay sang Esther: "Con và họ thân thiết lắm à?"
Esther cầm hộp kẹo đỏ mũi lên xem xét kỹ lưỡng, nghe thấy câu hỏi của David thì đáp bâng quơ: "Cũng được ạ. Tiệm này con có đầu tư, nên con xem như là ông chủ của họ."
David và Laetitia nhìn nhau kinh ngạc. Laetitia hỏi: "Con yêu, con đã đầu tư bao nhiêu?"
Esther nhẩm tính: "Con không nhớ rõ, trước sau chắc tầm năm, sáu trăm Galleon."
"Nhiều thế!"
David kinh ngạc: "Con lấy đâu ra từng đó tiền?"
Thật ra không chỉ có khoản này, mà còn cả số tiền dùng để đặt làm cây chổi bay cho Draco cũng ngốn không ít Galleon.
Esther âm thầm giấu nhẹm phần sau.
"Ông nội cho con ạ." Cô thành thật trả lời.
David nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Thật bất công, hồi cha đi học, ông ấy đâu có rộng rãi với cha như thế."
Esther lè lưỡi làm mặt xấu với David, tự đắc nói: "Vì con được yêu thích hơn cha mà."
David lườm cô một cái, không mấy vui vẻ.
"Cha thấy họ làm ăn phát đạt lắm, nếu cứ tiếp tục thế này, khoản đầu tư này của con sẽ mang lại lợi nhuận không nhỏ." Mẹ Laetitia tỏ ra rất tự hào về Esther.
Dù bà cũng nghĩ ông Mayne đã cho Esther quá nhiều tiền, nhưng may mắn thay, cô dùng tiền để đầu tư làm ăn đàng hoàng, chứ không tiêu xài linh tinh.
"Đúng vậy." David đồng tình, thậm chí còn có hơi sốt ruột: "Chắc chắn ông nội của con rất vui, cô cháu gái mà ông yêu quý nhất đã thừa hưởng đầu óc kinh doanh của ông. Tin rằng ông sẽ rất hài lòng nếu con kế thừa sự nghiệp của ông nội đấy."
Esther nhìn ông bằng ánh mắt vô cảm: "Đừng gài con. Cha vẫn còn trẻ, hoàn toàn có thể học tập. Con nghĩ chắc ông nội sẽ muốn cha tiếp quản hơn là giao cho con."
Huống hồ cô chỉ thích kiếm tiền, nhưng không thích động não. Kiểu đầu tư một hai lần rồi ngồi đợi lợi nhuận như thế này rất hợp với cô.
Hai cha con lại cãi nhau vài câu, sau đó mới rời khỏi tiệm giỡn của nhà Weasley sau khi dạo một vòng.
Đồ dùng cần thiết cho năm học mới đã mua xong, cha mẹ cô còn dẫn cô đi may mấy bộ đồng phục mới. Cô không gặp Harry hay những người khác ở Hẻm Xéo, cũng không gặp Draco. Rõ ràng, họ không đến Hẻm Xéo cùng ngày với cô.
Thế là lỡ mất cơ hội rồi.
Chuyến đi đến Hẻm Xéo không làm Esther cảm thấy vui vẻ, nên ngày hôm sau, cô nóng lòng chuẩn bị đi tìm giáo sư Snape.
Nhà của giáo sư Snape nằm ở số 23, đường Spinner's End, một khu vực dành cho những người nghèo sinh sống, nên môi trường xung quanh khá tồi tàn.
Esther men theo con sông bẩn thỉu, sau đó bước lên một con đường lát đá cuội. Cuối con đường là những dãy nhà gạch cũ kỹ, xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, bầu trời đầy mây đen, không khí oi bức và ẩm ướt, dự báo sắp có một cơn mưa lớn.
Giữa khung cảnh hoang tàn đổ nát này, mái tóc dài vàng óng rực rỡ của Esther như trở thành điểm sáng duy nhất.
Cô đi dọc con đường lát đá cuội, rẽ ở một ngã ba phía trước để vào một con đường nhỏ khác, gần như đổ nát tương tự như con đường kia. Nhìn vào biển báo chỉ đường đã phai màu bên cạnh, cô xác nhận đây chính là nơi mình cần tìm.
Esther tìm từng ngôi nhà một, cuối cùng dừng lại trước căn nhà ở cuối đường. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cô gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Esther nghi ngờ mình đến không đúng lúc, có thể giáo sư Snape không có ở nhà.
Cô thử gõ cửa thêm một lúc nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Chẳng lẽ thật sự xui xẻo đến vậy?
Khi cô cảm thấy thất vọng, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Giáo sư Snape xuất hiện với khuôn mặt cau có: "Sao trò lại ở đây, tiểu thư Mayne?"
Giọng nói của ông ấy đầy vẻ khó chịu vì bị làm phiền.
Esther mỉm cười chào: "Chào buổi chiều, thưa giáo sư. Em có vài chuyện muốn hỏi thầy, nên mới đến đây."
Dù đang ở nhà, giáo sư Snape vẫn mặc chiếc áo choàng đen như thường lệ, không khác gì khi ở trường.
"Chắc trò cũng hiểu rõ tình hình hiện tại nguy hiểm thế nào. Xem ra gia đình trò rất can đảm, dám để trò đi lại lung tung một mình." Ông ấy lạnh lùng châm biếm.
Esther đáp: "Thật ra là em trốn ra ngoài. Em chỉ muốn hỏi thầy vài câu thôi, sau khi xác nhận được một số chuyện thì em sẽ rời đi ngay."
Snape nhếch mép, định nói thêm gì đó mỉa mai nhưng cuối cùng kiềm chế được cảm xúc và để cô vào nhà.
Phòng khách của giáo sư Snape không lớn, đồ đạc cũng ít ỏi, ngoài vài món nội thất như ghế sofa thì không có đồ trang trí nào khác, trông lạnh lẽo và u ám như chính con người ông ấy.
Esther tò mò lén lút quan sát xung quanh. Tất nhiên giáo sư Snape nhận ra hành động nhỏ nhặt này, nhưng đã để cô vào thì ông ấy không chấp nhặt nữa, chỉ muốn tiễn cô đi sớm.
Ông ấy ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi nói: "Trò có biết Voldemort đã sắp xếp Đuôi Trùn ở chỗ tôi rồi không? Trò có biết việc liều lĩnh đến đây sẽ gây ra chuyện gì không?"
Esther mỉm cười: "Em tin rằng thầy có thể xử lý mọi chuyện. Nếu thầy đã cho em vào, thì điều đó chứng tỏ không có vấn đề gì, đúng không ạ?"
Snape cười lạnh: "Tôi chỉ là một giáo viên dạy môn Độc dược. Trò đánh giá tôi quá cao rồi đấy."
Esther không phản bác, mà đi thẳng vào vấn đề: "Thưa giáo sư, em muốn biết gần đây bà Malfoy có tìm thầy không?"
Giáo sư Snape sững lại, sau đó nở một nụ cười chế nhạo: "Không phải trò biết trước tương lai sao? Tại sao còn phải đến đây để xác nhận?"
"Vì em không chắc chắn." Esther đáp: "Em đã thay đổi kết cục Lucius Malfoy bị đưa vào nhà tù Azkaban, nên em không biết mọi chuyện sau này có tiếp diễn như tương lai hay không. Draco... liệu anh ấy có bị Voldemort giận lây mà trở thành Tử Thần Thực Tử, nhận lấy nhiệm vụ đó hay không."