Editor: Moonliz
"Ầm ——" Một tiếng sấm vang lên xé tan bầu trời, tiếp theo đó là tiếng mưa rơi dồn dập, trút xuống ồ ạt, âm thanh ào ạt nhanh chóng át đi mọi tiếng động khác, những giọt mưa tí tách rơi xuống mặt đất.
Giáo sư Snape giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhìn Esther chằm chằm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, ông ấy mới chậm rãi lên tiếng: "Vậy thì, nỗ lực của trò cũng có chút kết quả."
Esther nở một nụ cười vui sướng, nhưng chưa kịp mừng rỡ thì nghe ông ấy nói tiếp: "Nhưng chỉ thay đổi được một nửa."
Nụ cười của Esther khựng lại trên mặt: "Ý thầy là gì?"
"Đúng là thằng nhóc Malfoy đó không trở thành Tử Thần Thực Tử."
"Nhưng, Voldemort vẫn giao cho họ một nhiệm vụ không thể hoàn thành, đúng không ạ?"
Esther đã hiểu được hàm ý trong lời nói.
"Đúng vậy."
"Thật may, so với... thì cũng tốt hơn một chút."
Dù có hơi thất vọng, nhưng diễn biến của câu chuyện này vẫn tốt hơn nguyên tác rất nhiều.
"Trò có biết nhiệm vụ mà họ nhận được là gì không?"
Giáo sư Snape chậm rãi hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Esther vô thức siết chặt đôi bàn tay. Dĩ nhiên cô biết nhiệm vụ đó là gì. Cô hít sâu một hơi trước khi trả lời: "Em biết. Voldemort giao nhiệm vụ giết cụ Dumbledore, đúng không ạ?"
Giáo sư Snape nở một nụ cười mỉa mai: "Vậy chắc trò cũng biết rằng gần đây bà Malfoy đã đến tìm tôi, đúng không?"
"Em biết."
"Nếu trò đã biết hết mọi chuyện, vậy đến đây tìm tôi có ý nghĩa gì? Ngoài việc gây thêm phiền phức, chuyến đi này của trò có ích lợi gì không?"
"Xin lỗi." Esther nhanh chóng xin lỗi: "Chỉ là do em không chắc chắn thôi ạ."
"Bây giờ trò đã chắc chắn rồi, vậy trò định làm gì để cứu tất cả chúng tôi đây?" Giáo sư Snape tiếp tục chế giễu.
Với câu hỏi này, Esther không biết phải trả lời thế nào. Vì tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của cụ Dumbledore, cụ đã tính trước cả cái chết của chính mình để hoàn thiện những mắt xích này. Khác với những người khác, cụ Dumbledore biết rõ thân phận của cô. Liệu cụ có đồng ý để cô thay đổi hay không vẫn còn là một ẩn số.
Những người khác đều chết vì những sự cố ngoài ý muốn, chỉ riêng cụ rõ ràng đã từng bước tiến đến kết cục của cái chết.
Thậm chí, chính cụ đã tự tay xây dựng nên kết cục này.
"Hiện tại em chưa có câu trả lời cho câu hỏi đó." Esther ngẩng đầu nhìn thẳng vào giáo sư Snape, ánh mắt vừa khó xử vừa phức tạp: "Em cần hỏi ý kiến cụ Dumbledore. Em phải biết cụ nghĩ gì."
Snape không tiếp tục làm khó cô, mà ra lệnh: "Nếu câu hỏi đã xong, tôi nghĩ trò nên rời đi."
Esther vội vàng đứng dậy, nhưng không rời đi ngay mà ngập ngừng hỏi ông ấy: "Thưa giáo sư, thầy có thể cho em mượn một chiếc ô được không? Mưa ngoài trời lớn quá."
Snape không hề dao động: "Không có ô."
"... Vậy em có thể trú mưa ở đây một lúc được không ạ?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Ở đây không an toàn hơn việc bị ướt mưa là bao." Snape vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Peter Pettigrew có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nếu hắn ta nhìn thấy trò ở đây, thì cả trò và tôi đều sẽ gặp nguy hiểm."
Esther biết điều ông ấy nói là đúng, và lý do lớn nhất vẫn là giáo sư Snape không muốn gặp một học sinh phiền phức vào kỳ nghỉ hè.
Esther không phải kiểu người tự tìm rắc rối, nhưng mưa ngoài trời thật sự rất lớn. Cô có thể tự niệm thần chú để không bị ướt, nhưng điều đó sẽ dẫn đến hai vấn đề. Thứ nhất, các phù thủy chưa thành niên sử dụng đũa phép ngoài trường học rất dễ bị Bộ Pháp thuật phát hiện, mà luật pháp không cho phép điều này. Thứ hai, nếu chạy dưới mưa mà quần áo không hề bị ướt, sẽ rất khó giải thích khi gặp phải dân Muggle.
"Hay là, thử sử dụng phép thuật lên Peter Pettigrew để hắn ta ngủ sâu hơn? Em nghĩ cơn mưa này sẽ không kéo dài lâu nữa đâu ạ." Esther nhỏ giọng hỏi ý kiến giáo sư Snape.
Giáo sư Snape đứng dậy.
Phản ứng đầu tiên của Esther là ông ấy định trực tiếp đuổi thẳng cô ra ngoài, nhưng ông ấy chỉ liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Tùy trò, nhưng đừng gây ra tiếng động và đừng làm phiền tôi điều chế thuốc."
Nói xong, ông ấy quay người bước vào căn phòng thông với phòng khách.
Esther lặng lẽ ngồi lại trên ghế sofa. Khi giáo sư Snape không có mặt, cô bắt đầu tò mò nhìn xung quanh phòng khách.
Bốn bức tường không có đồ trang trí, chỉ toàn là sách, các loại sách chồng chất kín tường.
Lúc đầu cô không dám đụng vào thứ gì, nhưng càng lúc càng cảm thấy nhàm chán, trong khi tiếng mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Ngồi thêm khoảng mười phút, cuối cùng cô đứng dậy, bước tới kệ sách, ngắm nhìn từng cuốn một.
Cô không dám mở sách ra, chỉ nhìn tiêu đề trên bìa. Phần lớn sách đều liên quan đến môn Độc dược, nhưng cũng có nhiều sách thuộc các thể loại khác. Hầu hết được bảo quản tốt, nhưng một số cuốn trông rất cũ, rõ ràng là từ rất lâu đời.
Cô lướt qua từng bức tường, và khi đến bức tường cuối cùng, tiếng mưa bắt đầu nhỏ dần. Lúc này, giáo sư Snape bước ra từ căn phòng khác.
"Bây giờ trò có thể rời đi."
Ông ấy không hề do dự mà ra lệnh đuổi khách.
Esther không ở lại lâu hơn, nhanh chóng đi ra cửa. Khi quay đầu lại, cô nhận thấy giáo sư Snape đang theo sau mình.
"Ông ấy muốn tiễn mình ư?"
Esther hơi ngạc nhiên, định giơ tay chào tạm biệt: "Tạm ——"
"Rầm!" Cánh cửa đã bị đóng sập lại ngay trước mặt cô.
"........ biệt, giáo sư."
Esther lẩm bẩm lời tạm biệt còn dang dở, đứng nhìn cánh cửa đóng kín mà cảm thấy bất lực.
Ngoài trời, mưa vẫn chưa tạnh hoàn toàn, chỉ từ cơn mưa lớn chuyển thành mưa phùn lất phất.
Những đám mây đen trên bầu trời đã tan đi khá nhiều, khiến không gian bớt âm u hơn so với lúc trước. Dù mặt trời vẫn chưa ló dạng, không khí sau mưa mang theo hơi ẩm dịu mát, xua tan sự oi bức và trở nên trong lành hơn.
So với tâm trạng bất an lúc đến, giờ đây Esther đã thấy yên tâm hơn nhiều khi biết được tình hình.
Cô bước đi dưới cơn mưa nhẹ, trở lại con đường cũ. Con sông bẩn thỉu mà cô đi ngang qua lúc trước, giờ đây nước dâng cao hơn do mưa, trông cũng trong sạch hơn một chút. Mùi hôi khó chịu cũng đã phai nhạt nhiều nhờ cơn mưa lớn.
Đặt tay vào túi áo, cô chạm vào số tiền mặt mang theo và nghĩ: Đã lén ra ngoài thì tốt nhất ăn trưa luôn rồi hẵng về.
Để tránh khiến gia đình lo lắng, cô quyết định ghé một nhà hàng thuộc chuỗi kinh doanh của ông nội mình.
Nghĩ vậy, cô bước đi nhanh hơn, rời khỏi khu phố yên tĩnh và hướng đến khu vực sầm uất hơn.
Esther nấn ná đến tận 2 giờ chiều. Khi cô đang chọn nước hoa tại một cửa hàng góc phố, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy David bước đến với khuôn mặt đầy tức giận.
"Giờ con giỏi lắm rồi đấy, dám bỏ nhà đi hả?"
Ông nghiến răng hỏi.
Esther ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trong cửa hàng, thầm nghĩ: Sao mà đến nhanh vậy?
Nhưng cô vẫn bình thản nói: "Sắp đến sinh nhật bà rồi, nên con đang chọn quà cho bà."
"Tốt nhất là con đang chọn quà thật. Nếu để cha biết con ra ngoài vì mục đích khác thì......."
"Cha đừng có dọa con. Con không phải con nít lên ba. Với lại, con sắp tựu trường rồi. Trừ khi cha làm giáo sư trong trường, không thì cha sắp không được quản con nữa đâu."
Esther cố tình trêu tức ông.
David: "......."