Editor: Moonliz
Esther bị David kéo về nhà.
Ông bà nội của cô vẫn bận đến mức không quan tâm đến gia đình, nên hoàn toàn không biết gì về chuyện cô "bỏ nhà đi".
Trốn học cả buổi sáng, nhưng buổi chiều cô lại phải đối mặt với các buổi học thêm nghiêm khắc hơn của cha David.
May mắn thay, ngày tựu trường không còn xa, cô sắp được thoát khỏi tất cả những chuyện này.
"Thật lòng mà nói, may mà cha không làm giáo sư ở Hogwarts, nếu không bảng xếp hạng giáo sư bị ghét nhất sẽ phải đổi vị trí, giáo sư Snape sẽ tụt một bậc."
Khi kết thúc buổi học thêm cuối cùng, Esther không nhịn được mà chọc David.
Sau thời gian này, rõ ràng sự kiên nhẫn của David đã tăng lên. Nghe câu nói khó chịu đó, ông chỉ nhếch mép cười khẩy: "Con đánh giá cha quá cao rồi. Dù cha có thế nào cũng không qua nổi Snape được đâu. Chưa kể còn có Black nữa."
Nói đến đây, ông nhận ra mình lỡ lời: "À, suýt quên, năm nay Black không dạy các con môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa. Vậy con đoán xem, năm nay ai sẽ là giáo sư môn đó?"
Esther nhếch miệng cười: "Chẳng lẽ là giáo sư Snape? Bất ngờ thật đấy."
David lắc đầu, vẻ bất lực: "Nói thật, con càng lớn càng không thú vị như hồi nhỏ. Lúc nhỏ con dễ thương hơn."
Esther lườm ông: "Bây giờ con không dễ thương nữa vì con đã vượt qua mức dễ thương rồi, giờ con trở nên xinh đẹp và quyến rũ rồi đó."
David lắc đầu ngán ngẩm: "Đừng tự mãn quá. Đi học thì ngoan ngoãn vào, đừng gây rắc rối nữa."
Dừng lại một lát rồi ông nói thêm: "Còn nữa, chắc con cũng biết rồi. Chuyện gia đình Malfoy bị cáo buộc liên quan đến Tử Thần Thực Tử, giờ Bộ Pháp Thuật đang xét xử ông ta. Tốt nhất là tránh xa thằng nhóc đó ra, đừng nghĩ cha không biết chuyện của hai đứa."
Vẻ mặt Esther nhanh chóng thay đổi, có hơi bối rối.
Cô biết chuyện hai người lén lút yêu đương khó mà giấu được gia đình, nhưng việc David nói thẳng như vậy vẫn khiến cô hoảng hốt trong giây lát.
Cô vội vàng phản bác: "Cha đang nói gì thế?"
"Con nghĩ mình chi nhiều tiền như thế để đặt riêng một cây Nimbus mà giấu được cha à? Lại còn khắc cả tên cậu ta lên đó nữa. Con nghĩ sao?"
David nhìn cô với ánh mắt trách móc.
Thứ nhất, trong thâm tâm, ông cảm thấy con gái mình cần đặt chuyện học hành lên hàng đầu, đặc biệt khi cô vốn đã không thích học.
Thứ hai, nếu có yêu đương thì chọn ai không chọn, tại sao lại là thằng nhóc nhà Malfoy? Gia đình đó đầy tai tiếng, ngoài khuôn mặt ra thì có gì đáng tự hào chứ?
Theo tính cách trước đây của Esther, ông không nghĩ cô là kiểu người nông cạn chỉ nhìn bề ngoài. Nhưng xét đến độ tuổi nổi loạn, làm ra những việc không hợp lý cũng chẳng phải chuyện lạ.
Cuối cùng, ai mới yêu lại đi tặng món quà đắt đỏ như vậy? Mà cô còn là người tặng cậu ta nữa!
Không phải là không đủ khả năng chi trả, nhưng như vậy chẳng phải như thế là hơi vội vàng rồi hay sao?
Ngay cả ông – người cha này – cũng chưa từng nhận được món quà nào tỉ mỉ như thế. Nghĩ vậy, ông có hơi không thoải mái trong lòng.
Esther không biết ông đang nghĩ gì, nhưng cô bỗng thấy áy náy, không dám đáp lời theo bản năng.
Sau một lúc im lặng, cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng bênh vực Draco: "Cha mẹ anh ấy là cha mẹ anh ấy. Dù cha anh ấy là Tử Thần Thực Tử cũng không có nghĩa anh ấy là kẻ tồi tệ."
David liếc cô một cái: "Cha không quan tâm cậu ta là người thế nào, nhưng tốt nhất con đừng qua lại với cậu ta nữa. Hiện tại con đang ở trong tình thế rất nguy hiểm. Đừng tin vào một Malfoy hai mặt. Nếu cậu ta muốn lập công với Chúa tể Hắc ám và bán đứng con thì sao? Đừng quên, chính tay con đã phá hủy quả cầu tiên tri trước mặt bọn Tử Thần Thực Tử."
Esther biết rằng cha cô chỉ muốn tốt cho cô, nên không cãi thêm, chỉ miễn cưỡng gật đầu và đáp: "Con biết rồi."
Biết là một chuyện, còn làm hay không lại là chuyện khác.
Rõ ràng David hiểu vô cùng tính cách của con gái mình. Dù đã nói hết những lời cần nói, ông cũng không thể nhốt cô trong nhà để cô không ra ngoài. Ông chỉ có thể bất lực buông tay, hy vọng cô sẽ nghe lời ít nhiều.
Nếu nói ngoài việc học hành, mùa hè này còn có chuyện gì đáng chú ý không?
Đó chính là Esther đã nhận được huy hiệu Huynh Trưởng.
Thật ra, khi nhận được huy hiệu, Esther không cảm thấy quá bất ngờ. Trong nhà Hufflepuff, cô khá được yêu mến. Việc cụ Dumbledore gửi cho cô huy hiệu Huynh Trưởng cũng là điều hợp lý.
Rất nhanh, ngày tựu trường cũng đến.
Esther tạm biệt cha mẹ, bước lên tàu.
Cô vẫn không nhìn thấy Draco trên sân ga.
Tính ra, họ đã không gặp nhau tròn hai tháng. Từ ngày nghỉ hè bắt đầu đến hôm nay tựu trường, ngay cả việc trò chuyện qua gương hai mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô cảm giác rằng, trước kỳ nghỉ hè, Draco vẫn có thể hùng hồn hứa rằng bất kể thế nào cũng không chia tay. Nhưng sau khi Chúa tể Hắc ám giao cho hắn một nhiệm vụ mà rõ ràng hắn không thể hoàn thành, hắn đã bắt đầu lảng tránh cô.
Esther đã dự đoán trước chuyện này, nên tâm trạng cũng khá bình thản. Nhưng vì cô đã hứa với hắn rằng bất kể thế nào cũng không chia tay, nên cô sẽ không rút lui vì điều này.
Dù sao Hogwarts cũng chỉ lớn chừng đó, hắn có thể tránh cô được bao lâu?
"Thật vui vì năm nay em trở thành Huynh Trưởng mới của nhà Hufflepuff. Như vậy chúng ta có thể cùng làm việc rồi!" Ernie rất vui mừng khi biết Esther trở thành Huynh Trưởng.
"Em đi theo anh, chúng ta phải đến khoang dành cho các Huynh Trưởng để họp và cùng đi kiểm tra các toa tàu."
Esther sắp xếp hành lý xong bèn đi theo Ernie.
Nam huynh trưởng của nhà Hufflepuff năm nay là Thomas Bruce, một phù thủy lai khá trầm tính, cũng là thành viên của đội Quidditch nhà Hufflepuff.
Tất cả các nam và nữ huynh trưởng từ các nhà đều tập trung trong một khoang. Thủ lĩnh năm nay đã có một bài phát biểu ngắn chào mừng các Huynh trưởng mới, sau đó phân công nhiệm vụ kiểm tra các toa tàu.
Draco cũng có mặt trong buổi họp.
Sau một kỳ nghỉ hè, hắn gầy đi trông thấy, vẻ mặt trở nên trầm lặng hơn, không còn tí ngạo mạn nào của những năm trước.
Trong suốt buổi họp, hắn chỉ nhìn về phía Esther một lần khi cô bước vào, rồi sau đó không nhìn cô nữa.
Cuộc họp kết thúc, mọi người trở về toa của mình. Esther và Thomas đi kiểm tra các toa cùng Ernie và Hannah.
"Năm nay nhiệm vụ dẫn học sinh mới về phòng sinh hoạt chung sẽ do hai người đảm nhận."
Hannah nói với họ: "Đừng lo lắng, năm nào cũng nói tương tự nhau. Nếu không biết phải nói gì, cứ chép bài nói của các Huynh Trưởng năm trước là được. Sẽ chẳng ai trách đâu."
Thomas nghiêm túc gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói với mọi người: "Mọi người có để ý không, Malfoy của Slytherin không đi kiểm tra các toa mà chỉ ngồi trong khoang để tán gẫu với vài học sinh Slytherin khác thôi đấy?"
Nhắc đến Malfoy, Ernie lập tức liếc nhìn Esther. Đôi môi anh ấy hơi động đậy, nhưng rồi quay đi chỗ khác.
"Thật kỳ lạ, cậu ta không tận dụng quyền lực của Huynh trưởng để đi khắp nơi khoe mẽ. Từ đầu đến giờ cậu ta trầm lặng khác thường." Hannah cũng cảm thấy khó hiểu.
"Có thể vì chuyện cha anh ta bị buộc tội là Tử Thần Thực Tử nên ảnh hưởng đến tâm trạng chăng?" Thomas đoán.
"Ai mà biết được."