Editor: Moonliz
Vào ngày khai giảng hôm nay, cụ Dumbledore không hề che giấu cánh tay phải đã chuyển màu đen của mình trước các học sinh. Điều này khiến mọi người tò mò, nhưng khi nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của cụ, ai nấy đều nghĩ rằng đây chỉ là một vấn đề nhỏ đối với vị hiệu trưởng lừng danh này.
"Cánh tay của thầy sao vậy?"
Cedric trông vô cùng kinh ngạc, rõ ràng trước đó anh ấy chưa chú ý đến vấn đề này.
"Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi." Cụ Dumbledore trả lời nhẹ nhàng. "Đây chính là lý do vì sao tôi nói rằng phỏng đoán của trò rất chính xác. Tôi đã phá hủy một Trường Sinh Linh Giá, và đây là cái giá phải trả."
Cedric càng kinh ngạc hơn: "Ý thầy là thầy đã biết về Trường Sinh Linh Giá từ trước và đã tìm được một cái, đúng không?"
"Không phải từ lâu." Cụ Dumbledore đáp. "Chỉ gần đây tôi mới bắt đầu nghi ngờ, rồi lần theo ký ức để tìm kiếm tung tích các Trường Sinh Linh Giá. Cũng may mắn là tôi đã tìm thấy một cái."
"Một cái?" Cedric lập tức nắm bắt điểm quan trọng. "Vậy có phải thầy cho rằng Voldemort đã không chỉ tạo ra một Trường Sinh Linh Giá, đúng không?"
Dumbledore gật đầu: "Tôi nghĩ vậy."
Cedric sững sờ không nói nên lời. Anh ấy quay sang Esther và thấy trên gương mặt cô có hơi nghi hoặc. Cedric cho rằng cô không hiểu Trường Sinh Linh Giá là gì, do dự một lúc rồi giải thích: "Trường Sinh Linh Giá là một loại vật phẩm được tạo ra bằng phép thuật Hắc ám cấp cao. Người tạo ra nó sẽ giết chóc để chia tách linh hồn mình, sau đó gắn phần linh hồn đó vào một vật phẩm. Vật phẩm này trở thành nơi chứa đựng linh hồn, và khi kẻ tạo ra nó chết, hắn ta có thể dùng linh hồn này để hồi sinh."
Mặc dù điều mà Esther băn khoăn không phải là ý nghĩa của Trường Sinh Linh Giá, cô vẫn cảm kích sự chu đáo của Cedric. Cô làm ra vẻ ngạc nhiên, rồi suy nghĩ một lúc và hỏi: "Trường Sinh Linh Giá nhất định phải là vật phẩm ạ? Sinh vật sống không thể làm Trường Sinh Linh Giá được à?"
Cedric ngẩn người.
Cụ Dumbledore thì nhìn cô với ánh mắt sâu xa, giọng điềm tĩnh nói: "Không có trường hợp nào chứng minh điều đó, nhưng cũng không có bằng chứng nào khẳng định là không thể."
"Nếu vậy, chẳng phải mọi chuyện càng thêm phức tạp sao?" Cedric nhíu mày sâu hơn. "Nếu có thể dùng sinh vật sống làm Trường Sinh Linh Giá, làm sao chúng ta xác định được Voldemort đã tạo ra bao nhiêu cái và chúng được giấu ở đâu?"
Nói xong, anh ấy thở dài một cách bất lực: "Em cứ nghĩ mình đã phát hiện được một bí mật lớn của Voldemort, nhưng hóa ra lại chẳng giúp ích được gì cho thầy cả."
Cụ Dumbledore đáp: "Không, trò đã mang đến cho tôi một thông tin rất quan trọng. Ít nhất, giờ chúng ta đã biết rằng một trong những Trường Sinh Linh Giá rất có thể là vương miện của Ravenclaw. Điều chúng ta cần làm tiếp theo là tìm ra chiếc vương miện đó và xác định số lượng Trường Sinh Linh Giá mà Voldemort đã tạo ra."
Esther dĩ nhiên biết rõ tất cả các Trường Sinh Linh Giá, nhưng cô không thể tiết lộ điều này. Vì thế, cô đành im lặng.
Sau khi bàn bạc xong, Cedric chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh ấy hứa với cụ Dumbledore rằng mình sẽ tiếp tục âm thầm tìm kiếm các Trường Sinh Linh Giá và nói chắc chắn: "Nếu có việc gì cần đến em, xin thầy cứ tìm em. Em rất sẵn lòng giúp đỡ thầy và cũng rất vui khi được giúp đỡ Hogwarts."
Nói xong, anh ấy ôm Esther và thì thầm với cô: "Hãy nhắn lại với Cho rằng anh vẫn ổn. Kỳ nghỉ Giáng sinh anh chắc chắn sẽ đến tìm cô ấy. Anh rất nhớ cô ấy."
Esther: "Tại sao bạn trai người ta lại có thể chu đáo đến thế nhỉ?"
Cô thầm thở dài trong lòng, nhưng khuôn mặt thì nở nụ cười tươi rói, vẫy tay với anh ấy: "Yên tâm đi, em sẽ nói lại y nguyên với Cho!"
Cedric mỉm cười với cô lần nữa, sau đó rời khỏi.
Giờ trong văn phòng Hiệu trưởng chỉ còn lại cô và cụ Dumbledore. Trên tường, phần lớn các bức tranh đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ. Một số tranh khác thì khép mắt giả vờ ngủ nhưng vẫn len lén quan sát tình hình.
"Vậy tại sao hôm nay thầy lại sắp xếp để em gặp Cedric ạ?"
Cuối cùng, Esther cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.
Cụ Dumbledore ra hiệu cho cô cứ ngồi xuống một cách tự nhiên, đẩy đĩa kẹo và bánh trên bàn về phía cô, ý bảo cô cứ tự nhiên nếu muốn ăn gì.
"Không có lý do gì đặc biệt cả. Tôi chỉ nghĩ rằng việc trò biết Cedric dạo này vẫn ổn sẽ khiến trò cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn."
Quả thật Esther cảm thấy rất vui. Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại ở cánh tay phải gầy guộc và đen sạm của cụ Dumbledore, niềm vui ấy lập tức bị thay thế bởi một nỗi lo lắng.
"Em biết Voldemort có mấy Trường Sinh Linh Giá, và chúng là những gì." Cô mở lời. "Em có thể nói cho thầy."
Cụ Dumbledore lắc đầu: "Trò không cần phải nói. Tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá rất quan trọng, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. Có lẽ trò hiểu điều tôi nghĩ là quan trọng nhất, đúng không?"
Esther do dự một chút rồi đoán: "Mối liên hệ giữa Harry và Voldemort?"
Cụ Dumbledore gật đầu: "Đúng vậy. Tôi luôn nghi ngờ nhưng không dám chắc. Vậy có phải Harry mang trong mình một phần linh hồn của Voldemort không?"
Esther thở dài: "Thầy đoán không sai. Đó là do lần Voldemort cố giết Harry, lời nguyền bị phản ngược và giết chính hắn ta. Một mảnh linh hồn của hắn ta đã vô tình gắn lên Harry. Vì vậy, Harry mới nói được Xà ngữ và có sự liên kết với Voldemort. Theo một cách nào đó, chính Voldemort đã 'chọn' Harry, và đó là lý do Harry trở thành Chúa Cứu Thế."
Nói đến đây, Esther chợt nhớ ra một việc. Cô lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho cụ Dumbledore. "Em cứ quên đưa cái này cho thầy."
Cụ Dumbledore mở hộp, bên trong là một quả cầu pha lê nhỏ. Cụ hỏi: "Đây là quả cầu chứa lời tiên tri à?"
"Đúng ạ." Esther đáp. "Ngày ở Bộ Pháp Thuật, em đã tranh thủ lúc các Tử Thần Thực Tử không để ý mà sao chép quả cầu này, rồi phá hủy bản gốc. Em giữ nó bên mình suốt thời gian qua, nhưng quên đưa lại cho Harry. Mà cả kỳ nghỉ hè Harry cũng không viết thư nhắc em."
Cụ Dumbledore cất quả cầu pha lê vào túi và mỉm cười: "Không phải Harry không viết thư cho trò, mà là thư đã bị chặn lại, nên trò không nhận được."
Esther mở to mắt, kinh ngạc: "Ý thầy là sao ạ?"
Cụ Dumbledore giải thích: "Rất đơn giản. Cha mẹ trò không muốn trò dính líu đến những chuyện này. Nhưng xem ra suy nghĩ của trò và họ lại không giống nhau."
Esther không thể tin nổi. Cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động của cha mẹ mình, đến mức nói cũng lắp bắp: "Em... em không hề nghĩ rằng... họ lại làm vậy..."
Cô bắt đầu cảm thấy tức giận, nhưng cụ Dumbledore đã nhận ra cảm xúc của cô và nhẹ nhàng trấn an: "Họ làm như vậy quả thực không đúng. Nhưng tôi mong trò hiểu được tấm lòng của họ. Việc để trò quay lại Hogwarts đã là một sự nhượng bộ lớn. Trò là một đứa trẻ rất kiên định, đôi khi họ cũng không biết phải làm sao với trò."
Esther biết rằng cụ Dumbledore nói đúng. Cô hít một hơi sâu để bản thân bình tĩnh lại: "Em hiểu rồi, thưa giáo sư."
Cô im lặng vài giây, sau đó chuyển chủ đề: "Vậy thầy vẫn sẽ kiên trì với kế hoạch của mình sao? Nếu thầy không tiếp tục, có lẽ... có lẽ thầy vẫn có thể sống."