Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 289: Tranh luận về cái chết



Editor: Moonliz

Cụ Dumbledore im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài.

"Vậy nếu không đi theo kế hoạch của tôi, trò muốn làm gì?" Cụ nhẹ nhàng hỏi.

Esther ngơ ngác lắc đầu: "Hiện giờ em vẫn chưa rõ."

Quả thật, cô không biết rõ. Mặc dù biết về cốt truyện, nhưng những gì nằm ngoài cốt truyện thì cô không thể biết nhiều bằng cụ Dumbledore, nhất là liên quan đến cây đũa phép Cơm Nguội.

Cụ Dumbledore tiếp tục: "Nếu trò đã hỏi tôi như vậy, chứng tỏ trong tương lai mà trò nhìn thấy, kế hoạch của tôi đã thành công, đúng không?"

"Đúng vậy, rất thành công, nhưng cái giá cũng rất lớn." Esther lại nhìn vào cánh tay đen sạm của cụ, không kìm được nói: "Trước khi tiêu diệt các Trường Sinh Linh Giá, nếu thầy hỏi ý kiến em, có lẽ sẽ tránh được một số đau khổ."

Cụ Dumbledore chỉ lắc đầu: "Tôi không muốn làm phiền trò quá nhiều. Dù trò không để tâm, nhưng cha mẹ trò lại không muốn trò mạo hiểm. Nếu kế hoạch của tôi có thể thành công, vậy cứ tiếp tục thôi. Trò nên dành sức lực để cứu những người trẻ tuổi không đáng phải hy sinh trong cuộc chiến này, như Cedric hay Sirius."

Esther hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của cụ, cau mày hỏi: "Thầy muốn em đừng can thiệp vào kế hoạch của thầy sao? Thầy đã quyết định từ bỏ mạng sống của mình?"

Cô thực sự không thể hiểu được.

"Ollivander đã mất tích, không ngoài dự đoán, ông ấy đã bị Voldemort bắt. Voldemort chắc chắn sẽ biết được bí mật về cây đũa phép của tôi và Harry. Để giết Harry, hắn ta sẽ tìm đến một cây đũa phép khác mạnh hơn."

Cụ Dumbledore bình thản nói tiếp: "Tôi rất hiểu tính cách của Voldemort. Chắc chắn hắn ta sẽ chọn cây đũa mạnh nhất, như cây đũa phép Cơm Nguội."

Mà hiện tại, chủ nhân của cây đũa phép ấy chính là Dumbledore.

Cây đũa phép Cơm Nguội là một trong ba Bảo Bối Tử Thần, được cho là cây đũa phép mạnh nhất trong lịch sử. Nó mang lại sức mạnh vô địch cho chủ nhân, giúp thực hiện những phép thuật hùng mạnh và dễ dàng giành chiến thắng trong các trận đấu tay đôi.

Để được cây đũa phép Cơm Nguội công nhận, chỉ cần đánh bại chủ nhân hiện tại của nó là đủ. Nhưng ngoài cụ Dumbledore và Esther, không ai biết điều này. Ngay cả Ollivander cũng tưởng rằng chỉ khi giết chết chủ nhân hiện tại, cây đũa mới đổi chủ.

"Nhưng đâu nhất thiết phải chết thật!" Esther vội nói. "Chỉ cần giả vờ như đã chết, lừa mọi người là được. Dù sao, chỉ cần một bùa Giải giới là cây đũa cũng đổi chủ, cái chết không quan trọng."

"Nhưng làm sao để giả chết trước mặt mọi người mà không ai phát hiện được?"

Esther bỗng cứng họng. Một lúc lâu sau, cô mới lắp bắp: "Sẽ... sẽ có cách thôi."

"Tôi đã sống rất lâu, từng chứng kiến nhiều người, trải qua nhiều chuyện. Tôi không sợ chết. Cái chết không phải là điểm kết thúc mà là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu khác."

Cụ Dumbledore nghiêm túc nói: "Mỗi cuộc chiến đều cần có sự hy sinh, điều đó là không thể tránh khỏi. Trò có thể mang sứ mệnh đến thế giới này, nhưng đó không phải trách nhiệm của trò. Sinh tử của người khác không nên trở thành gánh nặng của trò, cũng không cần khiến trò cảm thấy tội lỗi."

Esther nghe rất rõ những lời này. Cô biết cụ Dumbledore nói đúng, và cảm thấy vô cùng xúc động.

Cô không phải là người toàn tri toàn năng. Nhiều lúc, để thay đổi cục diện, cô chỉ có thể chọn cách tổn thương chính mình hoặc thực hiện những hành động dứt khoát. Esther đã cứu mạng Sirius và Cedric, nhưng tương lai hầu như không thay đổi. Mạch truyện vẫn đi đúng hướng nguyên tác, dù cô đã dốc hết sức mình.

Để đạt được kết quả này, cô đã đặt mình vào tình thế nguy hiểm nhiều lần, đến mức mối quan hệ giữa cô và bà Pomfrey cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Cô sợ mình sẽ chết, nhưng càng sợ việc những hành động của mình sẽ gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho tương lai hơn.

Cô cẩn thận từng bước, vừa muốn thay đổi số phận của mọi người, vừa lo sợ làm xáo trộn cái kết vốn có. Chính điều đó khiến cô nhiều lúc cảm thấy mâu thuẫn với chính mình.

Những năm trước còn dễ chịu, nhưng khi Voldemort thực sự sống lại, mỗi năm trôi qua đều như đi trên lớp băng mỏng – quá khó khăn.

"Chúng ta còn cả một học kỳ, lỡ đâu tìm được cách giả chết hoàn hảo thì sao?" Cuối cùng, Esther vẫn lên tiếng.

"Quả thật, bàn về sống hay chết lúc này có hơi tiêu cực." Cụ Dumbledore thở dài: "Hôm nay tôi đã làm phiền trò nhiều rồi. Trò có thể nói cho tôi biết Voldemort có bao nhiêu Trường Sinh Linh Giá không?"

Esther có thể nói, nhưng cô đoán rằng cụ Dumbledore cũng không chắc liệu cô có tiết lộ điều này hay không. Vì vậy, cụ mới nhờ giáo sư Slughorn quay lại để phòng trường hợp cô không tiết lộ, cụ vẫn có thể lấy được thông tin từ Slughorn.

"Có tất cả bảy cái. Bao gồm: cuốn nhật ký từ khi hắn ta 16 tuổi – cái này đã bị Harry tiêu hủy; mặt dây chuyền của Slytherin; chiếc cúp của Hufflepuff; vương miện của Ravenclaw; chiếc nhẫn của Marvolo Gaunt mà thầy đã phá hủy; con rắn Nagini; và một mảnh linh hồn vô tình rơi vào Harry, khiến anh ấy trở thành Trường Sinh Linh Giá thứ bảy."

Trong số các Trường Sinh Linh Giá hiện còn, ngoài vương miện của Ravenclaw được giấu trong Phòng Yêu Cầu có thể lấy bất cứ lúc nào, thì dù biết vị trí của những cái khác thì cũng khó tiêu diệt ngay.

Chiếc cúp của Hufflepuff nằm trong tay Bellatrix; mặt dây chuyền của Slytherin liên quan đến vụ tráo đổi và cái chết của Regulus, em trai chú Sirius; con rắn Nagini luôn bên cạnh Voldemort; còn mảnh linh hồn trong Harry lại càng rắc rối hơn.

"Đây cũng là một tin tốt, ít nhất chúng ta đã tiêu hủy được hai cái, đúng không?" Cụ Dumbledore vẫn lạc quan. "Được rồi, cảm ơn trò rất nhiều. Cũng muộn rồi, con có thể trở về nghỉ ngơi."

Esther đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô không nhịn được nói thêm: "Mặt dây chuyền của Slytherin đã bị tráo đổi, Voldemort còn không biết chuyện này. Về mặt dây chuyền thật, hãy tìm Kreacher. Nó biết."

Cụ Dumbledore hơi sững lại: "Kreacher? Là con gia tinh của nhà Black sao?"

Esther gật đầu: "Đúng vậy. Nhiều năm trước, Regulus đã làm điều này, và ông ấy đã hy sinh mạng sống của mình vì điều đó."

Đôi mắt cụ Dumbledore thoáng chút xúc động: "Regulus? Tôi nhớ cậu ấy. Rất giống anh trai mình, nhưng được phân vào nhà Slytherin. Tính cách hoàn toàn khác Sirius... Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý việc này."

Lúc này Esther mới xoay người rời đi.

Cô bước trên hành lang vắng vẻ, thở dài một hơi, cảm giác nặng nề trong lòng càng chồng chất.

Đúng lúc đó, cô tinh mắt phát hiện hai bóng người đang lén lút hành động không xa. Một trong số đó chính là học sinh mới nhà Gryffindor mà cô gặp trên đường đến văn phòng. Người còn lại cũng là học sinh mới của Gryffindor.

"Đây là lần thứ hai chị bắt gặp em rồi." Esther chậm rãi bước tới, lên tiếng từ phía sau họ.

Cả hai giật mình quay đầu lại. Thấy Esther, họ nhanh chóng xoay người định chạy.

Esther chỉ cần vung đũa phép, cả hai đã bất động ngay lập tức. Cậu nam sinh trông đầy vẻ thất vọng, dường như không ngờ vận xui của mình lại lớn đến thế. Bị Esther bắt gặp cả hai lần.

Lần đầu, cô còn bỏ qua, nhưng lần này cậu ta quá táo tợn. Không những tiếp tục lẻn ra ngoài, mà còn lôi kéo thêm đồng bọn.

Lần này, Esther không khoan nhượng.

"Gryffindor trừ mười điểm."