Editor: Moonliz
Quả thật chương trình học năm thứ năm bận rộn hơn năm thứ tư rất nhiều. Các giáo sư đưa ra yêu cầu khắt khe hơn, đồng thời bài tập cũng nhiều hơn đáng kể.
Mặc dù Giáo sư Slughorn cũng thuộc nhà Slytherin, nhưng so với Giáo sư Snape, tiết học Độc dược của ông ta dễ chịu hơn rất nhiều.
Esther cảm nhận rõ ràng rằng Giáo sư Slughorn rất coi trọng mình. Ông ta liên tục mời cô tham gia Câu lạc bộ Sên nhớt của ông ta.
Esther không quá khó chịu với ông ta, nhưng cô thực sự không muốn tham gia câu lạc bộ này. Là một người cực kỳ sợ sên nhớt, chỉ cần nghe tên câu lạc bộ, cô đã khó có thể có thiện cảm.
So với những việc đó, vấn đề khiến cô phiền lòng nhất dạo gần đây chính là Draco.
Họ vẫn trò chuyện qua chiếc gương hai mặt, nhưng trong thực tế, Draco luôn cố tình tránh mặt cô. Đã một tuần kể từ khi khai giảng, nhưng họ thậm chí chưa từng nói chuyện riêng với nhau được vài câu.
Esther không muốn mọi thứ tiếp diễn như vậy. Trong một mối quan hệ, điều tối kỵ nhất chính là không giao tiếp. Vì thế, cô quyết định chủ động.
Trong một đêm tuần tra, cô đã chặn được Draco và thẳng thắn hỏi: "Tại sao anh luôn tránh mặt em?"
Draco gần như không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn gượng gạo giữ vẻ cao ngạo thường thấy và trả lời: "Không có gì cả, chỉ là vừa khai giảng nên anh hơi bận thôi."
Esther không muốn vòng vo. Cô lập tức kéo tay áo Draco lên.
Draco giật mình: "Em làm gì vậy?"
Dưới ánh sáng lờ mờ, cô nhìn rõ ràng hai cánh tay hắn không có bất kỳ hình xăm kỳ lạ nào.
Esther thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã nghe từ Giáo sư Snape rằng Draco chưa bị Voldemort ban cho Dấu hiệu Hắc Ám, nhưng cô vẫn muốn tự mình xác nhận.
"Chuyện gì đang xảy ra? Anh có thể nói với em. Em sẽ giúp anh." Esther nhẹ giọng nói.
Draco hoảng hốt ngẩng đầu lên, khoanh tay lại và nói: "Không có chuyện gì cả. Hôm nay chính em mới là người kỳ lạ đấy."
"Draco, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc." Esther nhìn thẳng vào hắn, giọng kiên định: "Em không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nếu năm học trước anh đã từ chối chia tay em, thì bây giờ anh không được phép hối hận!"
"Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, em cũng có thể giúp anh. Hãy tin tưởng em."
Sắc mặt của Draco liên tục thay đổi. Cuối cùng, hắn không thể duy trì vẻ bình tĩnh giả tạo nữa. Hắn tức giận nói: "Em chẳng biết gì cả! Đây không phải chuyện của em, em không cần tham gia vào! Mọi thứ đã tồi tệ lắm rồi, anh không thể liên lụy em thêm nữa."
So với sự kích động của hắn, Esther vẫn rất bình tĩnh: "Vậy là anh đang hối hận sao?"
Draco im lặng.
Chính trong kỳ nghỉ hè này, hắn mới nhận ra trước đây mình ngây thơ đến mức nào.
Mọi chuyện tồi tệ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Sau khi thất bại trong nhiệm vụ, cha hắn đã bị Voldemort khinh miệt. May mắn thay, ông ta không bị bắt vào nhà tù Azkaban như cha của Theodore Nott, nhưng gia đình hắn đã mất vị thế.
Draco cảm nhận rõ ràng rằng các học sinh nhà Slytherin lạnh nhạt với mình hơn nhiều so với trước. Ngay cả Giáo sư Slughorn cũng chỉ mời và chú ý đến Blaise Zabini mà phớt lờ hắn.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến hắn đau khổ nhất.
Không ai biết rằng Voldemort đã giao cho hắn một nhiệm vụ khó khăn và không thể hoàn thành – ám sát hiệu trưởng Dumbledore.
Thật nực cười. Ngay cả Voldemort cũng không chắc giết được hiệu trưởng Dumbledore, vậy mà lại yêu cầu một học sinh như hắn ra tay với giáo sư của mình.
Cha nói rằng đây là cơ hội cuối cùng mà Voldemort dành cho gia đình họ. Nếu Draco có thể hoàn thành nhiệm vụ này, gia đình họ sẽ được tha thứ, và mọi thứ sẽ trở lại như trước đây.
Nhưng mẹ lại cho rằng đây là sự trừng phạt của Voldemort dành cho gia đình họ. Vì cha đã thất bại trong nhiệm vụ lấy quả cầu tiên tri, Voldemort trút giận lên ông ta, cố ý đẩy ông ta vào chỗ chết. Vì chuyện này, mẹ và cha đã cãi nhau.
Draco thì cảm thấy bối rối.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được dạy rằng việc được Voldemort chú ý là một niềm vinh dự to lớn. Nhưng khi đối diện với người mẹ đang khóc, hắn không thể kìm nén sự căm ghét đối với Voldemort.
Tại sao hắn ta phải hồi sinh? Tại sao hắn ta lại phá vỡ cuộc sống yên bình của mọi người?
Hắn ta dẫn theo nhóm Tử Thần Thực Tử chiếm đóng nhà hắn. Rõ ràng gia đình hắn mới là chủ nhân của ngôi nhà, vậy mà họ bị đẩy ra rìa, phải chứng kiến những kẻ kia khoe khoang quyền uy và phá hủy mọi thứ chứa đựng ký ức thời thơ ấu của hắn!
Draco cảm thấy phẫn nộ và bất mãn, nhưng cuối cùng, tất cả những cảm xúc đó đều hóa thành nỗi sợ hãi.
Đặc biệt là khi hắn tận mắt chứng kiến Voldemort trừng phạt thuộc hạ một cách tùy tiện, sự sợ hãi ấy đạt đến đỉnh điểm.
Lần đầu tiên trong đời, Draco nhận ra rằng Voldemort lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức nào. Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu người bị Voldemort trừng phạt và giết chết là cha mình thì hắn sẽ làm gì. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân hắn lạnh toát, run rẩy không ngừng.
Vì vậy, hắn buộc phải chấp nhận mệnh lệnh của Voldemort, thậm chí còn phải tỏ ra rằng đó là một niềm vinh dự lớn lao.
Hiện tại, hắn đã sa vào vũng lầy. Dường như ngoài việc tiếp tục theo Voldemort và trở thành một Tử Thần Thực Tử đáng ghê tởm, hắn không còn con đường nào khác.
Vậy nên hắn không muốn liên lụy đến Esther.
Cô giống như một con bướm xinh đẹp nên bay lượn dưới ánh mặt trời rực rỡ, chứ không nên chết chìm cùng hắn trong bóng tối vô tận.
Đáng lẽ hắn phải lạnh lùng và tàn nhẫn, chấm dứt với cô, nói rằng: "Đúng vậy, anh hối hận rồi. Chúng ta nên chia tay."
Nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể thốt ra những lời đó.
Hắn thật yếu đuối và hèn nhát.
Thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô.
Esther vốn định khiến hắn nói ra nỗi sợ hãi và bất an trong lòng mình, nhưng khi thấy hắn trở nên u ám, cô không đành lòng.
Cô tiến tới ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh không nói, em sẽ mặc định rằng anh không muốn chia tay. Dù Voldemort có giao cho anh nhiệm vụ gì, em cũng sẽ ở bên anh."
Draco mở to mắt nhìn cô. Cuối cùng, hắn cũng hiểu tại sao lúc trước Esther lại nhìn vào cánh tay hắn. Cô sợ rằng hắn đã bị Voldemort đánh dấu bằng Dấu hiệu Hắc Ám.
"Em..." Đáng lẽ hắn nên thấy nhẹ nhõm, bởi cô đã quyết tâm ở bên hắn, chấp nhận mọi thứ xấu xa trong hắn.
Nhưng ngoài sự an ủi, hắn lại cảm thấy có hơi kỳ lạ. Sự kỳ lạ này không phải mới xuất hiện hôm nay, mà hắn đã mơ hồ nhận ra từ lâu.
Dường như Esther biết rất nhiều thứ.
"Esther, có phải em biết? Biết Voldemort đã giao cho anh nhiệm vụ gì không?" Hắn cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Esther mỉm cười điềm nhiên, thẳng thắn thừa nhận: "Em biết, vì trong kỳ nghỉ hè, em đã tìm gặp Giáo sư Snape."
Draco tròn mắt kinh ngạc: "Em tìm ông ấy làm gì? Em có biết giáo sư Snape là một Tử Thần Thực Tử không? Hơn nữa, ông ấy còn là tai mắt của Voldemort tại trường Hogwarts!"
Cô đương nhiên biết. Thậm chí, cô còn biết giáo sư Snape không chỉ là gián điệp của Voldemort cài vào Hogwarts, mà còn là gián điệp của cụ Dumbledore cài vào Voldemort.
"Draco, anh rất giỏi Bế quan Bí thuật, đúng không?" Esther bất ngờ hỏi.
Draco cau mày: "Đúng vậy, trước đây anh đã luyện tập cùng em mà. Mùa hè vừa rồi... anh cũng được huấn luyện thêm."
"Vậy em tin rằng anh có thể giữ bí mật này." Cô nói: "Thân phận của Giáo sư Snape rất đặc biệt. Thực tế, mọi chuyện hiện tại đều nằm trong tầm kiểm soát của hiệu trưởng Dumbledore, bao gồm cả việc Voldemort giao nhiệm vụ ám sát thầy ấy cho anh. Thầy ấy cũng biết."
"Vì vậy, xét ở một khía cạnh nào đó, anh đã bị động đứng về phía cụ Dumbledore rồi."