Editor: Moonliz
Draco vô cùng kinh ngạc. Vẻ mặt hắn phức tạp tột cùng, bởi những gì Esther vừa nói tiết lộ quá nhiều thông tin.
Cụ Dumbledore biết nhiệm vụ mà Voldemort giao cho hắn, Esther cũng biết. Hơn nữa, có thể chính Giáo sư Snape là người đã nói cho họ?!
Draco mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
"Em không nên nói với anh mấy chuyện này."
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng.
Esther trả lời: "Em nói với anh là để anh đừng quá nặng nề trong lòng. Anh không nhận ra là dạo này anh im lặng hơn trước rất nhiều sao?"
Draco muốn cười, nhưng không thể nở nụ cười: "Nhưng làm thế... em biết rõ cha anh là tay sai của Voldemort mà."
"Em tin anh."
Esther nắm lấy tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.
Draco lại rơi vào im lặng.
Esther không biết hắn đang nghĩ gì. Qua một lúc lâu, hắn mới thở dài một hơi: "Nói thật, Esther, cảm ơn em."
Khi bí mật mà hắn luôn giấu kín bị phơi bày, quả thực gánh nặng trong lòng nhẹ đi rất nhiều. Dù việc cụ Dumbledore biết hắn đang âm mưu giết cụ khiến hắn lo sợ, nhưng dù sao, việc không phải che giấu cũng khiến hắn thấy dễ chịu hơn một chút.
Esther liếc nhìn hắn, mỉm cười nhẹ, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc khi hỏi: "Anh định giết cụ Dumbledore bằng cách nào để hoàn thành nhiệm vụ Voldemort giao?"
Draco lắc đầu: "Anh không biết. Thực sự, anh không nghĩ mình có thể giết được thầy ấy. Có lẽ anh sẽ thử đầu độc hoặc gửi thứ gì đó bị nguyền rủa."
Esther đáp: "Mấy cách đó không thể giết được cụ Dumbledore đâu. Anh làm qua loa quá rồi."
Tất nhiên Draco biết mấy mánh khóe đó chẳng thể làm gì được cụ Dumbledore. Hắn chỉ bất lực: "Anh không muốn giết thầy ấy, nhưng anh phải làm ra vẻ là mình đang cố gắng. Và ngoài ra..."
Hắn ngừng lại, liếc nhìn Esther để dò xét phản ứng của cô, rồi nói tiếp: "Anh còn một kế hoạch khác."
Esther nhướng mày: "Kế hoạch gì?"
Draco hơi do dự. Không phải hắn nghi ngờ sự tin tưởng dành cho Esther, mà đang cân nhắc liệu việc nói ra có gây rắc rối cho cô không.
Nhưng suy nghĩ một lúc, hắn cho rằng sẽ không có vấn đề gì. Phải thừa nhận rằng, dù Esther trông hoạt bát và nghịch ngợm, nhưng cô luôn lạnh lùng và thông minh hơn hắn rất nhiều. Cô luôn tìm được cách hóa giải tình thế và đạt được điều mình muốn.
"Anh tìm thấy một chiếc tủ biến mất bị hỏng trong Phòng Yêu Cầu. Chiếc tủ còn lại ở cửa hàng Borgin & Burkes. Hai chiếc tủ này có thể truyền đồ vật, thậm chí cả con người qua lại. Anh dự định sửa nó, để... tay sai của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai có thể xâm nhập vào Hogwarts từ chiếc tủ ở Hẻm Xéo."
Nói xong, hắn vội nhìn sắc mặt của Esther. Hắn rất sợ thấy vẻ khinh miệt hoặc giận dữ trên khuôn mặt cô.
Bởi hành động này không chỉ là phản bội cụ Dumbledore, mà còn là phản bội toàn bộ Hogwarts.
Đối với hắn, phản bội cụ Dumbledore không phải chuyện lớn, vì hắn vốn không phải người thân tín của cụ. Nhưng phản bội Hogwarts lại khiến hắn cảm thấy không yên lòng. Đây là nơi hắn đã sống sáu năm, và dĩ nhiên hắn có tình cảm với ngôi trường này.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Esther không hề xuất hiện biểu cảm nào như hắn nghĩ. Cô chỉ gật đầu và nói: "Kế hoạch này nghe có vẻ thực tế hơn hai cách trước của anh nhiều."
Draco ngẩn ra: "Em không giận sao?"
Không giận vì anh là một kẻ hèn hạ như vậy ư?
Esther mỉm cười nhìn hắn: "Anh đến để giết hiệu trưởng Dumbledore. Ngay cả hiệu trưởng Dumbledore còn không giận, thì em giận làm gì?"
Draco suy nghĩ một chút, hình như có vẻ đúng là vô cùng hợp lý.
Hắn dễ dàng bị Esther thuyết phục.
Khi đã nói ra hết bí mật trong lòng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên. Hắn bắt đầu nắm tay Esther, lải nhải về những bực bội trong mấy ngày qua.
Nào là học sinh nhà Slytherin lạnh nhạt với hắn hơn hẳn so với trước đây, nào là Giáo sư Slughorn không có con mắt tinh đời, tôn vinh toàn những kẻ vô dụng mà lại không hề mời hắn tham gia.
Esther đưa tay gõ nhẹ lên đầu hắn, bất mãn nói: "Anh chú ý lời nói một chút đi, em cũng nằm trong danh sách được mời đấy!"
"Tất nhiên là anh không nói em rồi." Hắn đưa tay dài mảnh vuốt trán, nhíu mày nói vẻ không vui: "Lúc nào em cũng thích hiểu sai ý anh."
Esther bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn: "Rõ ràng là do cách anh diễn đạt có vấn đề, đúng không? Với lại, em còn chưa tính đến chuyện anh luôn tránh mặt em đâu, mà anh đã lên mặt bất mãn rồi à?"
Draco lập tức tỏ ra hối lỗi: "Được rồi, được rồi, là lỗi của anh. Anh xin lỗi."
Esther khẽ hừ một tiếng, hào phóng quyết định tạm thời không so đo với hắn nữa.
Hai người tiếp tục nói chuyện về những vấn đề khác, chẳng hạn như việc chọn môn học của Draco trong năm thứ sáu và kỳ thi O.W.L.s mà Esther sắp phải đối mặt.
Kỳ thi năm ngoái của Draco đạt kết quả khá tốt, nhưng hắn lại cảm thấy mơ hồ về con đường nghề nghiệp trong tương lai.
Nếu là trước đây, có thể hắn sẽ dựa vào mối quan hệ của cha để vào làm việc ở Bộ Pháp thuật. Nhưng bây giờ, tương lai quá khó đoán định, hắn chỉ có thể nghĩ đến hiện tại mà không dám nghĩ xa hơn.
Vì thế, mặc dù kết quả tốt và có thể tiếp tục học nhiều môn, cuối cùng hắn chỉ chọn các môn: Độc dược, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Bùa chú và Biến hình.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh để làm những chuyện khác.
Thực ra Esther cũng không rõ mình muốn làm gì trong tương lai. Cô càng không có kế hoạch cụ thể nào cho sau khi tốt nghiệp.
Sau khi chia tay Draco, cô trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff. Ban đầu định suy nghĩ nghiêm túc về việc mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp, nhưng vừa bước vào, Donna đã phát hiện ra cô, lớn tiếng nói: "Cậu về đúng lúc lắm, Esther! Bọn tớ đang định lén xuống bếp chuẩn bị ít đồ ăn khuya. Cậu có muốn đi cùng không?"
Esther nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Giờ này á? Mà cậu biết là tớ đang làm Huynh trưởng năm nay, đúng không?"
Donna gật đầu: "Tất nhiên là biết rồi! Thế cậu có đi không?"
"Đi chứ!"
Cô đáp lại ngay không hề do dự.
"Gần đây học hành căng thẳng quá, tớ cảm giác mình gầy hẳn đi." Vừa đi cùng Donna và mấy người khác ra ngoài, cô vừa véo má mình, phàn nàn: "Nghĩ đến việc phải sống như thế này suốt cả học kỳ dài làm tớ mệt mỏi kinh khủng."
"Năm thứ năm đúng là mệt thật." Fiona cũng theo sau, đồng tình: "Nhưng mệt cũng tốt, ít ra sẽ không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện linh tinh."
Esther liếc nhìn Fiona, nhận thấy mấy ngày nay tâm trạng cô ấy không ổn lắm, bèn tò mò hỏi: "Sao dạo này tớ thấy cậu có vẻ không được bình thường vậy?"
Donna nghe vậy, hạ thấp giọng thì thầm: "Cậu hay đi tuần nên bỏ lỡ nhiều chuyện hay lắm. Fiona... vừa chia tay với người đó!"
Esther trợn tròn mắt: "Cái gì cơ? Mới quen nhau vào học kỳ trước mà?"
Fiona bất lực nhìn hai người: "Này, tớ vẫn đang đứng đây đấy. Tám chuyện ngay trước mặt tớ có phải hơi quá đáng không?"
"Đúng là không được lịch sự cho lắm." Donna nhanh chóng nhận lỗi, sau đó nhẹ đẩy Fiona: "Thế thì cậu kể cho Esther nghe đi."
Fiona: "......."