Editor: Moonliz
Bài tập nặng nề luôn là một phần thường xuyên trong cuộc sống học tập của họ. Thời gian rảnh rỗi gần đây của Esther hầu như đều bị chiếm dụng bởi việc làm bài tập. Cô thường dành thời gian sau giờ học tại thư viện để hoàn thành bài tập, thậm chí việc nghiên cứu về Phúc lạc dược cũng phải gác lại.
Thực tế, cô không thể tự mình điều chế thành công Phúc lạc dược. Hơn nữa, nguyên liệu của loại thuốc này vừa đắt đỏ vừa khó kiếm, nên cô không muốn lãng phí chúng một cách tùy tiện.
Hôm nay, khi đang đau đầu viết bài tập cho môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Hermione đến ngồi cạnh cô.
Trông Hermione có vẻ không vui. Sau khi chào Esther, cô ấy cúi đầu lật sách và bắt đầu viết.
Esther không biết ai đã làm Hermione bực bội, nhưng đoán cũng có thể đoán được — chắc hẳn là Harry hoặc Ron.
Viết được một lúc, Hermione thở dài đầy khó chịu, đặt bút xuống và liên tục nhìn về phía Esther.
Esther nhận ra hành động của cô ấy, bèn dừng bút, nhìn Hermione và hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Hermione? Chị đang bực bội chuyện gì à?"
Lúc nào thư viện cũng đông kín người, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Esther chọn một góc khuất, nơi bà Pince khó chú ý đến. Hermione nhìn quanh một lượt, rồi mới nhỏ giọng tâm sự với Esther: "Esther, em có biết 'Hoàng tử Lai' là ai không?"
Esther khựng lại một chút, sau đó lắc đầu: "Hoàng tử Lai? Nghe như một biệt danh. Em không biết."
Hermione nghiêm túc nói: "Năm nay ban đầu Harry không định học môn Độc dược, nhưng giáo sư Slughorn đã nới lỏng tiêu chuẩn, nên Harry và Ron đều có thể tiếp tục học. Vì không chuẩn bị sách, giáo sư Slughorn đã đưa cho họ hai cuốn sách cũ. Cuốn sách của Harry từng thuộc về một người có biệt danh là 'Hoàng tử Lai.' Trong đó có ghi chú rất nhiều kinh nghiệm chế tạo độc dược. Nhờ những ghi chú này, Harry đã liên tiếp nhận được lời khen từ giáo sư Slughorn."
"Nghe có vẻ Harry may mắn thật đấy. Chị nghĩ em có thể mượn cuốn sách đó để xem thử không?"
Nghe xong, Esther tỏ vẻ hứng thú. Cô thực sự muốn xem cuốn sách mà giáo sư Snape từng sử dụng thời niên thiếu trông như thế nào.
"Bây giờ Harry xem cuốn sách đó như báu vật, chắc không muốn cho ai mượn đâu." Hermione tiếp tục nói: "Theo chị, điều đó không hẳn là tốt. Giờ cậu ấy dựa dẫm quá nhiều vào cuốn sách này, thực ra chẳng học được gì cả."
Esther nhận ra ý tứ trong lời nói của Hermione: "Chị có hơi không cam lòng đúng không? Vì Harry đã vượt qua chị trong môn Độc dược nhờ cách này?"
Hermione hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng thừa nhận: "Không thể phủ nhận là có cảm giác đó. Nếu Harry thực sự học hành chăm chỉ mà giỏi hơn chị thì chị chẳng có gì để nói. Nhưng thế này thì giống như em nói — là 'gian lận.'"
Esther hiểu cảm giác của Hermione: "Được rồi. Thực ra không chỉ mỗi chị cảm thấy Harry năm nay tiến bộ quá nhanh trong môn Độc dược đâu."
Ví dụ như một người nào đó luôn lén lút tự học ngoài giờ.
Khi họ đang nói chuyện, Ron và Harry ôm sách vở đi vào thư viện. Sau khi nhìn quanh, họ nhanh chóng đi về phía họ.
"Chết tiệt, tớ cứ nghĩ lên năm sáu bài tập sẽ ít đi, sao vẫn nhiều thế này?"
Ron ngồi xuống cạnh Hermione, nhăn nhó lật mở sách vở.
Esther nhìn về phía Harry, người đang cầm trong tay cuốn sách môn Độc dược dành cho năm sáu.
"Harry, anh có thể cho em xem cuốn sách môn Độc dược của anh được không?"
Cô hỏi thẳng.
Harry siết chặt cuốn sách trong tay theo phản xạ, rồi ngập ngừng nói: "Nếu là em... anh nghĩ là được. Nhưng tại sao em lại muốn xem cuốn sách của anh? Hermione đã kể cho em về cuốn sách này rồi, đúng không?"
Hermione hừ nhẹ, cúi đầu im lặng làm bài tập.
Ron nhìn thoáng qua cô ấy và Harry, rồi sáng suốt chọn cách không nói gì.
Esther đưa tay ra phía Harry, và anh đưa quyển sách cho cô.
Vừa lật sách, Esther vừa trả lời Harry: "Vừa nãy em có nói chuyện với Hermione một chút. Chỉ là em tò mò thôi. Hơn nữa, em nghe Ernie nói gần đây anh đã tiến bộ vượt bậc trong môn Độc dược, giáo sư Slughorn còn khen anh có năng khiếu nữa."
"Ừm... thật ra là nhờ quyển sách này." Harry nhỏ giọng, có phần hơi ngượng ngùng.
Esther lật vài trang sách, đúng là cô nhìn thấy chữ ký "Hoàng tử Lai" trên đó. Nghĩ đến hình ảnh giáo sư Snape lạnh lùng, nghiêm nghị mà cũng từng có lúc "sến súa" thế này, cô thấy buồn cười.
Cố nhịn cười, cô tiếp tục lật thêm vài trang. Những ghi chú của giáo sư Snape khi còn trẻ không phải lúc nào cũng gọn gàng. Những nét gạch xóa, viết chồng chéo gần như phủ kín toàn bộ nội dung bài học.
Những ghi chú này đều là các cải tiến cá nhân về công thức độc dược, thậm chí còn có cả những câu thần chú do tự sáng tạo.
Đúng như dự đoán, so với học sinh bình thường, Snape ở tuổi thiếu niên đã là một thiên tài. Ngay cả Esther, dù được khen ngợi là tài năng, có thể sử dụng nhiều bùa chú không lời, thậm chí thực hiện một số phép thuật đơn giản mà không cần đũa phép, cũng không thể tự sáng tạo thần chú.
"Hoàng tử Lai? Cái biệt danh này nghe đúng là 'sến súa' thật."
Esther lật hết một lượt quyển sách và nhân lúc không ai biết danh tính "Hoàng tử Lai," cô khẽ buông lời nhận xét.
"Còn anh thì thấy nó khá cá tính." Harry đáp. "Với tài năng Độc dược như vậy, chắc người này không phải là một nhân vật tầm thường. Không biết đó là ai nhỉ."
Tất nhiên không phải người tầm thường rồi, đó chính là vị giáo sư mà anh ghét nhất đấy!
Esther nở nụ cười thú vị. Cô rất muốn biết nếu Harry phát hiện "Hoàng tử Lai" thực sự là ai, anh có còn thấy cái tên này "cá tính" nữa không.
"Thôi, không nói về chuyện đó nữa. Anh có chuyện này muốn kể với mọi người."
Harry cất sách đi, ghé sát vào họ và nói nhỏ một cách bí ẩn: "Hôm qua thầy Dumbledore đã gặp riêng tớ. Thầy cho tớ xem một ký ức của thầy ấy, liên quan đến thân thế của Voldemort."
Lời của Harry khiến mọi người đều tập trung chú ý, Hermione cũng đặt bút xuống, nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Ron nhanh chóng quan sát xung quanh, xác nhận không có ai chú ý đến họ rồi mới hạ giọng nói với Harry: "Đừng nhắc đến cái tên đó, Harry! Và đừng tùy tiện thả những tin động trời như thế. Nói nhanh xem thân thế của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai là gì đi!"
Harry đáp: "Được rồi, tớ không nghĩ việc gọi tên hắn ta là vấn đề gì cả. Nhưng có lẽ các cậu sẽ không ngờ tới — hắn ta thực ra là một phù thủy lai! Mẹ hắn ta xuất thân từ gia tộc Gaunt, là hậu duệ của Slytherin, còn cha hắn ta lại chỉ là một Muggle bình thường. Mẹ hắn ta dùng Tình dược để mê hoặc cha hắn ta, sau đó bỏ trốn và sinh ra hắn ta!"
Ron kinh ngạc đến há hốc miệng, cố gắng giữ giọng thấp: "Merlin ơi! Làm sao có thể như vậy? Không phải lúc nào Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai cũng rao giảng về chuyện thuần huyết và căm ghét Muggle à?"
Hermione cũng sững sờ không kém, cô ấy đưa tay che miệng và nhẹ giọng thốt lên: "Vậy, những Tử Thần Thực Tử đi theo hắn ta có biết chuyện này không? Harry, thông tin này có chính xác không?"
Harry gật đầu nghiêm túc: "Đích thân thầy Dumbledore cho tớ xem ký ức đó, chắc chắn không thể sai được."
Esther ở bên cạnh cố ý tỏ ra kinh ngạc, sau đó khẽ thở dài: "Đúng là càng thiếu cái gì, người ta càng cố tỏ ra mình có cái đó. Xem ra Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai cũng không thoát khỏi định luật này."