Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 294: Chuyện cãi nhau hàng ngày của cặp đôi nhỏ



Editor: Moonliz

Thân thế của Voldemort đã gây ra cú sốc lớn cho cả nhóm, và Harry bắt đầu bàn luận với mọi người về việc cụ Dumbledore kể cho anh những chuyện này để làm gì.

"Có lẽ chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ thôi?" Ron nói. "Nếu tớ mà giữ một bí mật lớn như thế, chắc đã khoe khắp nơi cho ai cũng biết rồi."

Nghe vậy, Hermione lườm Ron một cái: "Nếu thế thì cậu đã sớm bị Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai giết rồi. Đừng dùng cách nghĩ của mình mà suy đoán ý đồ của thầy Dumbledore!"

Ron bĩu môi, không phản bác được lời nào.

Esther giả vờ trầm ngâm: "Dù thầy Dumbledore kể cho anh những chuyện này vì lý do gì, thì hiện giờ chúng ta cũng không thể đoán được. Đợi thêm một thời gian, chắc chắn thầy ấy sẽ cho anh biết thôi."

"Ừ, đúng vậy..." Harry nói, giọng có phần trầm xuống.

Từ học kỳ trước, cụ Dumbledore không còn thường xuyên gặp gỡ anh như trước nữa, khiến Harry cảm thấy rất thất vọng.

Esther đã làm gần xong bài tập, cô dọn dẹp đồ đạc rồi đứng lên: "Đừng nghĩ nhiều, tận hưởng năm thứ sáu thảnh thơi đi, đó mới là điều quan trọng."

Nếu bây giờ không tận hưởng, thì đến năm thứ bảy chỉ có nước chạy trốn khắp nơi thôi.

Ron không nhịn được, phàn nàn: "Năm thứ sáu mà thảnh thơi á? Đợi đến khi em lên năm sáu thì biết, chẳng dễ dàng hơn năm thứ năm là bao đâu." Anh ấy thở dài: "Giờ anh thật sự ghen tị với George và Fred, họ tốt nghiệp xong và giờ sống thoải mái ghê."

Ánh mắt Esther bỗng sáng lên. Đúng rồi, sao cô lại quên mất George và Fred chứ?

Sau khi tốt nghiệp, họ tự do hơn cô rất nhiều. Việc thu thập nguyên liệu để điều chế Phúc lạc dược có thể nhờ họ hỗ trợ, tiện thể giục họ phát triển thêm các sản phẩm chơi khăm mới, chẳng hạn như đũa phép phát sáng màu xanh lục nhưng hoàn toàn vô hại.

Nghĩ đến đây, Esther không ngồi yên được nữa. Cô nhanh chóng tạm biệt nhóm Hermione, ôm đống sách trở về phòng sinh hoạt chung.

Cô phải viết thư cho George và Fred ngay!

Sau khi viết xong lá thư, cũng đã đến giờ ăn tối. Trước khi dùng bữa, cô ghé qua lều cú để gửi thư.

Donut, chú cú mèo của cô được chăm sóc rất tốt ở đây, gần như chẳng cần cô phải lo lắng. Cô vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, lấy phần thức ăn cao cấp cho cú mà cô đã chuẩn bị sẵn để đút cho nó.

Ai ngờ Donut chẳng thèm ăn, quay đầu kêu "gù gù" như thể đang tỏ vẻ bất mãn.

Esther: ???

Không phải chứ, đây là thức ăn cao cấp dành cho cú mà! Cả đám cú khác muốn ăn còn chẳng có. Sao Donut lại tỏ ra không thèm chứ?

Cô bắt đầu nghi ngờ. Lục túi, cô lấy ra một chiếc bánh quy nhỏ vị kem, mở gói và đưa cho Donut.

Lần này, Donut quay lại và ăn ngay lập tức.

Không thể nào! Draco mới chỉ đút nó bánh quy một lần, vậy mà nó đã nhớ mùi vị, không chịu ăn gì khác sao?

Mùa hè năm ngoái nó đâu có như thế.

Esther nheo mắt. Đừng nói với cô là Draco đã lén cho Donut ăn bánh quy thêm vài lần nữa nhé?

Cô vừa nghĩ, vừa quan sát Donut ăn xong rồi bay đi, sau đó quay lưng rời khỏi lều cú.

Thật tình cờ, khi đang đi xuống bậc thang xoắn ốc, cô chạm mặt Draco.

Đúng là tình cờ đến không thể tình cờ hơn.

Esther dừng lại, nhìn xuống Draco từ trên cao. Đây là một góc nhìn khá đặc biệt, vì thường ngày cô thấp hơn Draco nên luôn phải ngẩng lên nhìn hắn.

Thế là cô lùi lại một bậc thang, tạo thêm khoảng cách chiều cao giữa hai người.

Draco nhìn cô một cái, ngờ vực hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Esther không trả lời mà hắng giọng, chất vấn: "Sao anh lại ở đây?"

Draco càng khó hiểu hơn: "Đến lều cú thì tất nhiên là để gửi thư, chứ còn làm gì nữa?"

Hắn vừa nói vừa giơ lá thư trên tay, trên đó có in gia huy nhà Malfoy, rõ ràng là thư cho gia đình.

Esther hắng giọng tiếp tục hỏi: "Có phải anh lại lén cho Donut ăn vặt không?"

Draco tiến lên vài bậc thang, rút ngắn khoảng cách giữa họ, trả lời: "Thỉnh thoảng thôi, không phải ngày nào anh cũng đến lều cú đâu."

Rất tốt, cô đoán đúng rồi.

Esther bật cười lạnh: "Em đã bảo anh đừng cho nó ăn vặt bừa bãi nữa mà. Vừa nãy em cho nó ăn thức ăn đóng hộp của cú mà nó còn không thèm đụng vào!"

"Được thôi." Draco đáp lời, nhanh chóng đổi chủ đề: "Muộn thế này mà em gửi thư cho ai vậy?"

Cách đổi đề tài thật vụng về, rõ ràng Esther không định trả lời câu hỏi đó: "Đừng có lảng sang chuyện khác. Nếu anh còn cho nó ăn vặt nữa thì anh tự chăm sóc nó đi, em sẽ không mua thức ăn cho nó nữa đâu."

Draco nhún vai, thản nhiên trả lời: "Được thôi, vậy anh sẽ đổi tên nó thành Evangeline."

Esther: ...

Cô bất lực xoa trán: "Draco... Anh thật là... Sao lại cố chấp đặt một cái tên mang nghĩa liên quan đến rắn cho một con cú chứ?"

Draco khoanh tay, hừ nhẹ: "Vì anh thích."

Esther cố nhịn không lườm hắn: "Được rồi, anh muốn gì thì làm, nhưng không được cho Donut ăn vặt nữa, cũng không được đổi tên nó."

Draco đáp "Ồ" một tiếng, rồi rút một nắm bánh quy nhỏ từ trong túi ra: "Vậy em có ăn không?"

Esther: ...

Cô giật lấy: "Ăn! Sao lại không ăn?"

Draco mỉm cười với cô: "Đừng ăn nhiều quá, kẻo tí nữa không ăn nổi bữa tối nữa đâu."

Esther vỗ vai hắn: "Em không phải trẻ con, tất nhiên là em biết rồi."

Nói xong, cô đi xuống, khi lướt qua Draco thì bất ngờ quay lại, nắm lấy tay áo hắn: "Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải đi tuần tra, anh không được phép tiếp tục ở lại trong phòng để điều chế độc dược nữa đâu đấy!"

"Được thôi." Draco có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Esther. Hắn nhếch môi cười, cố ý trêu: "Anh biết là em muốn anh dành nhiều thời gian hơn cho em mà."

Esther buông tay ra: "Ngày mai chúng ta cũng có thể không gặp nhau."

"Sao em có thể lật lọng như vậy?" Draco lập tức bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn: "Một khi anh đã hứa với em thì sẽ không nuốt lời."

Hắn lại không nhịn được mà lẩm bẩm: "Thật không hiểu nổi sao Potter lại giỏi lên nhanh như thế trong tiết Độc dược. Anh có học trước cũng không bằng, bực mình quá!"

"Anh có thể thử vượt qua anh ấy ở những môn khác mà." Esther an ủi: "Đừng để ý quá làm gì. Em đi ăn đây, tạm biệt nhé."

"Tạm biệt."

Draco đứng yên tại chỗ, dõi theo Esther rời đi. Đợi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, nụ cười trên gương mặt hắn dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ trầm tư đầy nặng nề.

Hắn đứng lặng một lúc lâu, sau đó quay người tiếp tục đi lên.