Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 295



Editor: Moonliz

Tình hình bên ngoài trường học đang trở nên nghiêm trọng hơn mà các học sinh hoàn toàn không nhận ra. Đã có một số người bị cha mẹ đón về nghỉ học. Mặc dù phần lớn học sinh vẫn giữ được nhịp sống như thường lệ, nhưng đó là vì toàn nước Anh, chỉ có Hogwarts là nơi an toàn nhất vào lúc này.

Hiện tại, mọi người đều đã tin rằng những gì Harry nói là sự thật. Anh đã dũng cảm đối đầu với Tử Thần Thực Tử và kiên cường trước sự đàn áp của Bộ Pháp Thuật. Điều này khiến mức độ nổi tiếng của anh tăng lên chưa từng thấy, thậm chí mọi người còn gọi anh là "Ngôi Sao Cứu Thế".

Thời gian trôi qua, đến giữa tháng Mười, chuyến đi làng Hogsmeade đầu tiên trong năm đã sắp bắt đầu.

Hôm đó thời tiết rất tệ, từ sáng sớm đã có tuyết rơi dày đặc.

Gió rít lên từng hồi, không ngừng quất mạnh vào cửa sổ. Donna vội vã lục tung rương đồ của mình để tìm khăn quàng cổ, vừa quàng lên vừa than thở: "Trời ơi! Nếu chỉ có tuyết thì còn đỡ, gió thế này thì lạnh quá. Thời gian gần đây an ninh ở Hogwarts nghiêm ngặt như vậy, làm tớ còn tưởng sẽ không cho chúng ta đến làng Hogsmeade nữa chứ!"

Esther nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, miễn cưỡng mặc thêm một lớp áo dày.

Với thời tiết này, đi chơi sao có thể thoải mái bằng ở trong ký túc xá. Hôm qua, khi cô than phiền với Draco, hắn còn nói: "Nếu không muốn đi thì có thể ở lại. Cần mua gì thì cứ để anh mua giúp cho."

Lời nói quan tâm này thật sự không giống phong cách của Draco chút nào, nên cô nhanh chóng nhận ra chắc chắn hắn đang che giấu điều gì đó.

Không cần nghĩ nhiều, Esther nhanh chóng đoán được đó là vụ chiếc vòng cổ bằng đá opal mang lời nguyền từng được nhắc đến trong nguyên tác.

Draco đã tìm được chiếc vòng đó và sử dụng Lời Nguyền Độc Đoán để điều khiển một học sinh mang nó đến cho cụ Dumbledore. Nhưng kế hoạch này không thành công, thay vào đó, một học sinh vô tội chạm phải chiếc vòng và phải nằm viện một thời gian dài.

Vì vậy, tối qua, cô từ chối lời đề nghị đầy thiện ý của Draco và cố ý nói: "Làm sao mà được chứ? Em đã rất mong chờ buổi hẹn hò ngày mai với anh rồi đấy."

Câu nói của cô đầy ẩn ý, nhưng Draco không nhận ra. Hắn chỉ hơi nhíu mày, sau đó lại mỉm cười tự mãn, như thể đang nghĩ: "Sao em lại thích anh đến thế nhỉ."

Lúc đó, Esther không thể kiềm chế được, khóe miệng cô giật giật. Quả nhiên, căn bệnh tự luyến của thiếu gia Malfoy vẫn chưa hề giảm bớt chút nào.

"Esther? Đừng mơ màng nữa." Tiếng gọi của Donna kéo cô về hiện thực: "Thu dọn xong thì chúng ta đi thôi."

Esther gật đầu, nhanh chóng quàng khăn và đi theo mọi người ra ngoài.

Lão Filch vẫn như mọi khi, cầm danh sách dài để kiểm tra tên từng học sinh được phép đến làng Hogsmeade. Lão còn tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không có ai mang theo đồ dùng liên quan đến phép thuật Hắc ám hoặc các sản phẩm chơi khăm ra ngoài.

Hôm nay trời lạnh bất thường, dù mặc rất nhiều lớp áo, Esther vẫn phải tự niệm thần chú giữ ấm cho mình chỉ sau vài bước chân. Lúc đó, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Dường như lúc nào Donna và Ariana cũng tràn đầy năng lượng. Thời tiết khắc nghiệt không ảnh hưởng đến tâm trạng của họ. Họ vừa bàn nhau xem đến làng Hogsmeade sẽ mua gì vừa cười đùa vui vẻ, đi trước dẫn đầu.

"Tớ thấy với thời tiết này, ở lại phòng sinh hoạt chung, ngồi trước lò sưởi ấm áp mà ngủ thì dễ chịu hơn nhiều."

Do gió tuyết quá lớn, cô bạn gầy gò Fiona phải cúi người chống lại cơn gió. Một tay cô ấy che mặt, tay kia bám vào Esther cũng đang có tư thế tương tự, nói: "Cậu không nghĩ vậy sao, Esther?"

Không biết từ lúc nào, cả hai đã tụt lại phía cuối nhóm.

Esther không trả lời ngay câu hỏi của Fiona. Đợi cơn gió lớn vừa qua, cô mới nói: "Nhưng chúng ta đã ra ngoài rồi, giờ chỉ còn cách tiếp tục đi thôi."

"Đi nhanh lên nào!"

Cassie và Anne đang đi phía trước, quay lại vẫy tay gọi họ.

Xa hơn một chút, Donna và Ariana cũng dừng lại, chụm hai tay thành loa trước miệng hét lớn: "Nhanh lên các cậu!"

Esther và Fiona tăng tốc để bắt kịp mọi người.

Khi đến được làng Hogsmeade, họ nhận ra nơi này đã vắng vẻ hơn rất nhiều so với những năm trước. Nhiều cửa hàng đóng cửa, chẳng hạn như tiệm giỡn Zonko.

Cánh cửa tiệm bị đóng đinh bằng những tấm gỗ dày, tuyết phủ dày trên bậc thềm trước cửa chứng tỏ đã rất lâu không ai ngó ngàng đến nơi này.

May mắn thay, quán Ba Cây Chổi và tiệm kẹo Công tước mật vẫn hoạt động bình thường.

Khi bước vào tiệm kẹo ấm áp, họ như được hồi sinh. Bên trong đông nghịt học sinh, ai nấy đều hào hứng bàn luận về những loại kẹo mới ra mắt. Trong số đó, một loại kẹo đặc biệt thu hút sự chú ý nhất.

Esther và các bạn cùng phòng chen lại gần. Trước mắt họ là những viên kẹo đỏ phủ lớp đường trắng, trông rất giống món táo gai bọc đường mà Esther từng thấy ở kiếp trước. Bên cạnh có tấm biển ghi: "Kẹo Quả Tuyết Phép Thuật – Thử cảm giác hóa thành người tuyết nào!"

Nhiều học sinh đã mua thử. Một học sinh năm dưới vừa cầm kẹo đã vội vàng thử ngay. Sau khi ăn một viên, toàn thân cậu ta lập tức bị bao phủ bởi một lớp "tuyết" dày, trông hệt như một người tuyết.

Các học sinh xung quanh đồng loạt reo hò thích thú. Cậu học sinh lắc mạnh người, lớp tuyết rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến mất.

Cậu ta cười lớn, nói với mọi người: "Trừ việc hơi lạnh một chút thì rất vui!"

Esther và các bạn cùng phòng cũng vội vã mua mỗi người một ít loại kẹo này.

Trong lúc thanh toán, cô để ý thấy tiệm Công tước mật có một nhân viên mới – một chàng trai trẻ với dáng vẻ điển trai. Anh ấy cao ráo, mái tóc nâu ấm áp như ánh mặt trời, khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng, đang làm việc thuần thục ở quầy thu ngân.

"8 Knut bạc."

Chàng trai mỉm cười, bỏ kẹo vào túi cho Esther. Cô vừa móc tiền vừa ngập ngừng nhìn anh ấy vài lần, cảm giác anh ấy có gì đó rất quen thuộc.

"Em thích kẹo Quả Tuyết này chứ? Năm ngoái, khi đi du lịch ở phương Đông, anh đã thử một món ngọt ở đó và lấy cảm hứng để làm ra loại kẹo vị táo gai này." Anh ấy vừa nói vừa cười, như muốn bắt chuyện.

Esther ngừng lại một chút. Trong lòng cô đã có đáp án: đây chính là Cedric.

"Thật sự rất thú vị." Cô mỉm cười đáp lại, cố ý hỏi thêm: "Có phải quê hương bạn gái anh ở đó không?"

Nụ cười trên gương mặt chàng trai càng rạng rỡ hơn. Anh ấy gật đầu nhẹ: "Đúng vậy."

Mọi điều đã sáng tỏ.

Vì hàng người thanh toán quá đông, Esther chỉ cầm đồ rời đi mà không nói thêm gì với anh ấy.

Khi ra khỏi tiệm kẹo đông đúc, Cassie khẽ nói với mọi người: "Nhân viên vừa rồi trông thật giống đàn anh Cedric. Không phải ngoại hình, mà là khí chất. Không biết anh ấy thế nào rồi, đã hôn mê một năm rồi..."

Một cơn gió lạnh thổi qua, cắt ngang lời Cassie. Fiona rùng mình, rồi đề nghị: "Chúng ta đến quán Ba Cây Chổi đi! Uống một cốc bơ bia ấm nóng, ngồi trò chuyện thì tuyệt biết bao."

Không ai phản đối. Cả nhóm len lỏi qua gió tuyết để đến quán Ba Cây Chổi, nơi cũng đông đúc không kém tiệm kẹo.