Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 302: Tin tức về tình yêu của Ron



Editor: Moonliz

Trận đấu lần này diễn ra đúng như dự đoán của Draco, Gryffindor đã giành chiến thắng. Nhưng điều khiến Draco không ngờ tới là Ron đã có một màn trình diễn xuất sắc.

Không chỉ giúp Gryffindor giành chiến thắng, Ron còn có được bạn gái ngay sau khi trận đấu kết thúc.

Harry là người đã kể cho Esther về chuyện này ở thư viện.

Những người bạn từng gắn bó như hình với bóng nay đã thay đổi.

Mỗi khi có thời gian, Ron đều dính lấy bạn gái của mình là Lavender. Trong khi đó, Hermione bận rộn với lịch học dày đặc, hầu như dành hết thời gian để học tập. Còn Harry thì chẳng muốn làm "bóng đèn" của Ron, cũng không muốn trò chuyện với Hermione.

"Em không biết đâu, hôm đó Hermione trực tiếp triệu hồi một bầy chim nhỏ để mổ Ron tới tấp. Đến bây giờ Ron vẫn còn vết thương trên người. Hiện tại hai người họ không nói chuyện với nhau, và anh cũng cố gắng không chen vào chuyện của họ. Nếu không, chắc chắn họ sẽ đổ lỗi lên đầu anh."

Harry vừa lật sách vừa phàn nàn với Esther.

Ngồi bên cạnh Esther là Ernie.

Đối với những câu chuyện như thế này, Ernie rất hào hứng lắng nghe, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả Esther.

"Vậy Hermione là thích Ron đúng không? Cô ấy tức giận vì Ron đang yêu một cô gái khác à?" Ernie tò mò hỏi Harry, tay cầm cây bút lông để mực nhỏ xuống, làm lem cả ghi chép.

"Tớ cũng không chắc nữa." Harry tỏ vẻ rối rắm. "Tớ cảm thấy Ron cũng không thật sự thích Lavender. Cậu ấy chỉ bị kích động thôi. Hôm đó cậu ấy cãi nhau với Ginny. Ginny đã chế giễu rằng cậu ấy chưa bao giờ thân mật với ai, còn nhắc đến việc Hermione từng hôn Krum."

Nói đến đây, Harry không nhịn được mà cười gượng.

Bản thân anh cũng chưa từng yêu đương. Trước đây, anh có cảm tình với Cho, nhưng Cho lại là bạn gái của Cedric. Sau khi Cedric gặp chuyện, Cho không còn chú ý đến bất kỳ chàng trai nào khác. Mối tình đó cũng vì thế mà kết thúc lặng lẽ.

"Sao tớ có cảm giác ai cũng bắt đầu yêu đương hết rồi nhỉ?" Ernie nhăn mặt tỏ vẻ ganh tị. "Susan cũng từng nói với tớ rằng cô ấy thích một chàng trai, nhưng chưa đủ dũng khí để theo đuổi."

Trong lúc họ nói chuyện, Esther đã hoàn thành bài tập môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy tình hình hiện tại là Hermione và Ron đang giận dỗi nhau. Có lẽ cả hai đều thích đối phương, nhưng không ai chịu thừa nhận."

Harry gật đầu: "Gần như là vậy. Dạo này Hermione thường lẻ loi một mình. Anh còn thấy cô ấy khóc mấy lần."

"Theo tớ thấy, đôi khi cách nói chuyện của Ron cũng khá cay nghiệt." Ernie nhận xét. "Chắc chắn cậu ấy đã nói gì đó khó nghe với Hermione."

"Đúng vậy... cậu ấy từng nói." Harry thở dài bất lực. "Luna cũng nói rằng đôi khi Ron khiến người khác phải bực mình."

Nói đến đây, Harry quay sang Esther: "À, em nhận được lời mời của giáo sư Slughorn chưa? Gần đây, mỗi lần gặp anh, ông ấy đều nhắc rằng trước kỳ nghỉ Giáng sinh anh phải tham gia buổi tiệc của ông ấy. Vấn đề là anh vẫn chưa tìm được ai đi cùng."

Harry vừa nói xong, Esther chưa kịp đáp lời thì Ernie đã mở to mắt nhìn: "Cậu định mời Ess à?"

So với Malfoy, rõ ràng trông Harry thuận mắt hơn nhiều.

Trong lòng Ernie nghĩ rằng, nếu thật sự có chuyện tình cảm, thì em gái mình và Harry sẽ là một cặp hoàn hảo hơn.

Một người là "Ngôi sao cứu thế," một người là "Ngôi sao của Hufflepuff," đến cả biệt danh cũng rất hợp nhau.

"Chắc không phải vậy đâu, vì giáo sư Slughorn cũng đã mời Esther." Harry ngượng ngùng nói. "Tớ chỉ muốn hỏi xem em ấy định làm gì thôi. Vì tớ thấy dường như em ấy cũng không có ý định mời ai khác."

Trông Ernie thoáng buồn đi, chỉ đáp một tiếng "Ồ" khô khốc. Cúi đầu xuống, anh ấy mới nhận ra mực đã làm lem dòng chữ vừa viết.

Anh ấy lập tức không bận tâm chuyện khác, bực bội lật sang trang mới và cặm cụi chép lại ghi chép.

"Vì em vốn không định tham gia," Esther vừa mở tập bài tập môn Biến hình vừa trả lời Harry, vừa viết vừa nói: "Dù ông ấy có mời em, không có nghĩa em bắt buộc phải tham gia. Em nghĩ với tính cách của giáo sư Slughorn, dù em không đi, ông ấy cũng không làm khó em."

Dù sao cũng không phải ai cũng nhỏ nhen như giáo sư Snape.

Esther âm thầm phàn nàn trong đầu.

Cô từng nhờ Draco chuyển nguyên liệu điều chế Phúc lạc dược cho giáo sư Snape. So với cô, rõ ràng giáo sư Snape thiên vị Draco hơn. Dù vậy, không biết Draco đã nói gì, cuối cùng giáo sư Snape cũng miễn cưỡng đồng ý làm cho Esther một liều.

Tất nhiên, ông ấy không nói bao giờ mới làm xong.

Esther cũng không quá vội. Việc ông ấy đồng ý giúp đã là rất tốt rồi.

"Anh cũng không muốn tham gia." Harry nói, giọng chân thật xen lẫn sự ganh tị. "Nhưng giáo sư Slughorn đã tìm anh rất nhiều lần. Anh thực sự không thể từ chối được nữa."

"Sợ gì chứ? Ông ấy đâu có ăn thịt cậu." Ernie an ủi Harry. "Không nói chuyện này nữa. Giáng sinh sắp tới, các cậu ở lại trường hay về nhà?"

Harry trả lời: "Tớ sẽ về nhà. Có lẽ sẽ đón lễ cùng chú Sirius và gia đình nhà Weasley. Còn các cậu thì sao?"

"Tớ sẽ ở lại trường," Ernie nói.

Esther ngạc nhiên nhìn Ernie: "Anh không về nhà sao?"

Ernie vẫn cúi đầu, đáp một tiếng "Ừ" trầm lặng. Không biết có phải Esther tưởng tượng hay không, nhưng cô cảm thấy giọng anh ấy có hơi nặng nề: "Anh muốn học hành chăm chỉ. Ở nhà chắc chắn không tập trung bằng ở trường."

"Nếu anh thực sự nghĩ vậy," Esther tiếp tục nhìn Ernie với vẻ kinh ngạc: "Thì không về nhà đón Giáng sinh là đúng. Mà sau này nghỉ hè cũng nên tránh xa cha em ra. Nếu ông ấy thấy anh chăm chỉ thế này, chắc chắn sẽ mắng em không lo học hành."

Harry bật cười: "Nhưng thành tích học tập của em rất tốt mà. Cha em đòi hỏi cao đến thế sao?"

"Tớ trả lời được câu này!" Ernie nhanh nhảu chen vào trước Esther: "Dượng có yêu cầu cao thật đó, nhưng Esther không bao giờ nghe. Nói cũng bằng thừa."

"Nhưng ông ấy rất lắm lời." Esther đáp, nghiêm túc nói tiếp: "Với cả giọng điệu lúc nói mấy chuyện đó khiến người ta chỉ muốn đánh ông ấy."

Harry bật cười lớn hơn, nhưng khi cười, vẻ mặt anh lộ chút ghen tị. Không khó để nhận ra mối quan hệ giữa Esther và gia đình cô rất tốt. Harry đã khao khát một gia đình như vậy từ lâu.

Dù sao, giờ đây anh đã có chú Sirius. Anh không còn phải đón lễ một mình nữa.

Nghĩ đến đây, Harry càng mong kỳ nghỉ lễ mau đến.

Esther cũng háo hức đón Giáng sinh. Cô dự định kỳ nghỉ này sẽ tìm gặp George và Fred để nhanh chóng chế tạo chiếc đũa giả mà cô đã nghĩ ra.

Ngoài ra, cô thật sự chưa nghĩ ra cách nào để che mắt các Tử Thần Thực Tử, giúp cụ Dumbledore giả chết thoát thân.

Thời gian không còn nhiều nữa rồi, cô phải nhanh lên.

Vừa nghĩ, Esther vừa cố gắng làm bài tập.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi giáo sư Snape hay không, mà dạo này giáo sư McGonagall giao nhiều bài tập hơn hẳn. Cô viết mãi mà không xong.

Thật không thể tin nổi làm thế nào mà Hermione có thể học hết ngần ấy môn học!