Editor: Moonliz
Ngày Giáng sinh, gia đình Esther đã cùng nhau đón một mùa lễ hội ấm cúng.
Mọi người không nhắc đến công việc, cuộc sống, hay những khó khăn có thể gặp phải trong tương lai. Họ chỉ tập trung tận hưởng niềm vui của ngày lễ.
Sự cố duy nhất xảy ra là David, cha của Esther, đã uống một ly rượu và bắt đầu nói năng linh tinh.
Ngày thường ông luôn giữ vẻ nghiêm túc, ít nói, nhưng một khi đã say thì không ai có thể ngăn ông nói không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Esther thấy cha mình say rượu. Cô vui vẻ lấy máy ảnh ghi lại tất cả, dự định sau khi ông tỉnh sẽ trêu ông một trận ra trò.
Lúc này, cô cũng nhận ra tửu lượng kém của mình rõ ràng là di truyền từ ông.
So với cha mẹ cô, ông bà của cô – những người thường xuyên phải giao thiệp bên ngoài – lại có tửu lượng rất khá, đặc biệt là ông nội. Khi nhìn đứa con trai say khướt của mình, ánh mắt ông nội hiện rõ vẻ chê bai không thể giấu được.
"Trước đây tôi cứ tưởng nó giả vờ say để trốn tiệc tùng. Nhưng giờ xem ra là tôi đã trách nhầm nó." Ông nội cảm thán.
Bà Hawks nghe vậy chỉ khẽ giật giật khóe miệng, không nói gì.
Ngày Giáng sinh thật ấm áp, nhưng sau đó, cuộc sống lại trở về guồng quay bình thường.
Ông bà nội của Esther vẫn bận rộn như mọi khi. Esther nghi ngờ nếu năm nay cô không về nhà đón lễ cùng họ, có lẽ họ cũng sẽ bận rộn với công việc trong ngày Giáng sinh.
So sánh với ông bà, cha mẹ cô – những người không làm gì cả ngày lại trông quá thong thả. Không ngạc nhiên khi ông nội không ưa cha cô, bởi nếu ở nhà lâu, ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Sáng ngày thứ hai sau Giáng sinh, Esther đã háo hức đi đến tiệm Giỡn của cặp sinh đôi nhà Weasley tại Hẻm Xéo.
Dù tình hình chính trị bất ổn, Tử Thần Thực Tử đang khủng bố cả phù thủy lẫn Muggle, Hẻm Xéo vẫn giữ được không khí nhộn nhịp hiếm hoi.
Đồ trang trí cho lễ Giáng sinh được bày khắp nơi. Người qua lại từng nhóm nhỏ trên con đường lát đá cuội phủ đầy tuyết, tạo ra những âm thanh "kít kít" dưới chân.
Điều không vui duy nhất là nhiều cửa tiệm ở Hẻm Xéo đã đóng cửa, bao gồm cả tiệm đũa phép Ollivanders.
Esther dừng lại trước cửa tiệm đũa phép Ollivanders. Gần như mọi phù thủy Anh đều mua đũa phép tại đây. Sự mất tích của ông Ollivander đã trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi. Ai cũng cho rằng ông cụ đã bị Tử Thần Thực Tử bắt và có thể đã mất mạng.
"Ôi, ông Ollivander vẫn chưa trở lại à? Năm sau em gái tớ sẽ vào học tại Hogwarts. Đến lúc đó, nó phải mua đũa phép ở đâu đây?"
Một cô gái trẻ khoác tay bạn mình cũng dừng lại trước cửa tiệm, thở dài nói.
"Giờ đây tình hình đã quá tệ. Hiện tại Hogwarts có vẻ còn an toàn, nhưng không biết vài tháng nữa thế nào. Gia đình tớ dự định tháng ba năm nay sẽ rời khỏi Anh, đến nhà dì ở Pháp ở tạm một thời gian." Cô bạn đi cùng thì thầm đáp lại.
Hai cô gái nói thêm vài câu rồi rời đi.
Một cơn gió lạnh mang theo tuyết thổi qua, những bông tuyết giá buốt rơi lên mặt Esther rồi nhanh chóng tan thành những giọt nước nhỏ.
Cô rụt mặt sâu hơn vào chiếc khăn quàng dày, sau đó bước đến tiệm Giỡn của nhà Weasley.
Có thể nói, đây là nơi náo nhiệt nhất Hẻm Xéo lúc này.
Mặc dù Giáng sinh vừa qua, tiệm nhỏ này vẫn rất đông khách.
George và Fred không ra mặt. Trong tiệm chỉ có hai nhân viên đang bận rộn.
Esther bước đến gần một nhân viên đang sắp xếp lại hàng hóa trên kệ.
"Chào cô, cô có muốn xem thử lô hàng mới là Tình Dược không?"
Nhân viên cửa hàng chào đón Esther một cách nhiệt tình.
"Xin lỗi, tôi muốn gặp ông chủ của các anh, Fred và George, hoặc một trong hai người họ cũng được."
Esther vừa nói vừa liếc nhìn những sản phẩm chơi khăm màu hồng trên kệ. Cô nhớ lại lọ nước hoa trộn lẫn Tình Dược mà anh em nhà Weasley từng đưa cho cô hồi năm ba.
Lúc đó, cô còn thắc mắc tại sao khi cô nói ra mùi hương mình ngửi được, Draco lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Sau khi biết sự thật, nghĩ lại, cô cũng hiểu rõ nguyên nhân.
Hóa ra, nhìn thì có vẻ Draco chủ động, nhưng thực chất vẫn là cô "tỏ tình" trước.
"Thưa cô, cô là ai vậy?"
Nhân viên cửa hàng nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Anh ta biết hai ông chủ của mình có rất nhiều anh chị em, nhưng cô gái trước mặt với mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt xanh xinh đẹp này lại hoàn toàn khác biệt với mái tóc đỏ di truyền của gia đình Weasley.
"Tôi là bạn của họ. Tôi tên Esther Mayne. Tôi đã hẹn gặp họ vào hôm nay."
Esther mỉm cười trả lời.
Nhân viên cửa hàng lập tức hiểu ra: "Hóa ra là cô Mayne! Xin mời cô vào trong ngồi đợi một lát, hai ông chủ hiện chưa có mặt."
Esther lắc đầu từ chối: "Không sao, tôi đi loanh quanh cửa hàng xem một chút. Anh cứ làm việc của mình đi."
Nhân viên gật đầu rồi tiếp tục công việc, còn Esther thì dạo quanh cửa hàng.
So với khi mới khai trương vào mùa hè, cửa hàng giờ đây đã có nhiều sản phẩm phong phú hơn. Một số sản phẩm chơi khăm mà cô chưa từng thấy được bày ngay ngắn trên kệ, cho thấy George và Fred không hề ngơi nghỉ trong thời gian qua.
Không bao lâu sau, Fred và George đã đến.
Cả hai đều mặc vest, và mặc dù mới tốt nghiệp không lâu, nhưng trông họ trưởng thành hơn nhiều so với trước.
"Cái thời tiết chết tiệt này." Một trong hai người lẩm bẩm, Esther đoán đó là Fred.
"Này! Esther, em đến sớm thế! Giáng sinh vui vẻ nhé. Em có thích quà Giáng sinh bọn anh tặng không?"
Cả hai nhanh chóng nhận ra Esther giữa đám đông, vừa đi về phía cô vừa chào hỏi.
"Giáng sinh vui vẻ." Esther mỉm cười đáp lại. "Thành thật mà nói, đúng là giờ trông hai người ra dáng người lớn rồi."
"Cảm ơn vì lời khen." Fred nói, sau đó cúi chào một cách phóng đại và xoay một vòng để khoe bộ quần áo của mình. "Anh cũng nghĩ vậy."
George cũng nói thêm: "Không còn cách nào khác. Khi giao dịch với người lớn, bọn anh phải tỏ ra chín chắn. Họ sẽ không nhân nhượng chỉ vì em mới tốt nghiệp đâu."
"Vào trong ngồi đi. Em muốn uống trà hay sữa? Hay thử một chút rượu mà chỉ người lớn mới được uống?" Fred hỏi.
Esther theo họ vào trong: "Trà là được rồi. Thêm hai viên đường giúp em nhé, cảm ơn."
Văn phòng của họ không lớn, ngoài chiếc bàn làm việc ra, mọi thứ còn lại đều được xếp lộn xộn.
"Cứ ngồi tự nhiên."
George vừa nói vừa rót trà cho Esther, trong khi Fred mở tủ bên cạnh, lấy ra một túi tiền căng phồng.
"Đây là phần lợi nhuận của em trong thời gian qua. Tổng cộng là 300 Galleon và 57 Sickle."
Fred đưa túi tiền cho Esther và ra hiệu rằng cô có thể đếm lại.
Esther nhận lấy túi tiền mà không đếm: "Nhiều vậy sao? Xem ra thời gian qua các anh đã kiếm được không ít."
George đưa cho cô tách trà và nói: "Chủ yếu do em và Harry đầu tư nhiều nên phần chia cũng cao. Bọn anh chỉ kiếm được chút công sức thôi."
Esther nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Còn thứ mà em nhờ các anh nghiên cứu thì sao, tiến triển thế nào rồi?"
"Mới được một tẹo." George đáp khi ngồi xuống đối diện cô.
"Nhưng không nhiều." Fred nói tiếp.
"Trước khi tiếp tục, em có thể nói rõ là muốn thứ đó được sản xuất hàng loạt, hay chỉ làm vài cái là đủ?"
Họ nhanh chóng nhận ra điểm quan trọng.