Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 304: Tình cờ gặp Theodore



Editor: Moonliz

Esther cúi xuống, nhìn vào tách trà trên tay. Nước trà trong veo, mang một sắc hổ phách đẹp mắt, mùi thơm nhẹ nhàng của lá trà hòa quyện với làn hơi nóng bốc lên.

Cô nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nhìn anh em nhà Weasley với ánh mắt tò mò và nói: "Nếu các cậu muốn sản xuất hàng loạt thì cứ làm, không thì chỉ cần làm ra thứ em cần là được."

Fred và George liếc nhìn nhau, sau đó George hỏi: "Vậy em muốn bọn anh bắt đầu bằng việc 'sao chép' cây đũa phép của ai?"

Esther đáp: "Thử làm cây đũa phép của giáo sư Snape trước đi."

"Wow!" Fred kinh ngạc. "Em đúng là to gan thật đấy. Giáo sư Snape đâu phải người dễ đối phó."

"Nhưng bọn anh thích sự táo bạo của em!" George tiếp lời.

"Vậy thì nhờ các anh làm nhanh chóng nhé." Esther nói, rồi chuyển sang chuyện khác: "Em nghĩ cửa hàng bây giờ hơi nhỏ, có lẽ sang năm các anh nên mở rộng thêm một chút."

"Anh thì thấy hiện tại thế này là ổn." George vừa nói vừa rót thêm trà cho Esther. "Có khi hai năm nữa, bọn anh sẽ mở thêm một chi nhánh ở làng Hogsmeade."

"Được, em ủng hộ các anh."

Esther thoải mái nhấp thêm một ngụm trà.

Sau khi ngồi một lát tại cửa hàng của anh em nhà Weasley, cô mang túi tiền nặng trĩu đến Gringotts để gửi vào tài khoản của mình.

Trước khi nhập học, cô đã tự mình mở một tài khoản tại ngân hàng phù thủy. Mỗi khi gia đình cho tiền tiêu vặt mà không dùng hết, cô đều gửi vào đó. Mặc dù số tiền không lớn, nhưng tích tiểu thành đại.

Chỉ là, năm ngoái, khi đặt làm cây chổi bay thật đặc biệt cho Draco, cô đã rút sạch tài khoản.

Sau khi gửi tiền xong, mục đích đến Hẻm Xéo của cô đã hoàn thành.

Hiện tại tình hình chính trị đầy biến động, tốt nhất là trở về nhà sớm. Nghĩ vậy, cô không tiếp tục lang thang nữa, mà định đi qua quán Cái Vạc Lủng để quay lại.

Tuy nhiên, đột nhiên cô nhận ra một bóng dáng quen thuộc phía trước.

Khi nhìn kỹ lại, cô nhận ra đó là Theodore Nott.

Cô rất ít khi gặp được anh ta vào học kỳ này. Lần cuối cùng là trong trận chiến ở Sở Bí mật, nơi mà cha anh ta, một Tử Thần Thực Tử, cũng có mặt. Lucius Malfoy may mắn thoát nhờ cô cố ý can thiệp, dù hiện tại ông ta vẫn nằm trong diện nghi vấn. Giờ Bộ Pháp Thuật đã gần như bị Voldemort kiểm soát, nên Lucius lo sợ sẽ bị tống vào nhà tù Azkaban.

Cha của Theodore thì không may mắn như vậy, bị bắt ngay tại trận. Có lẽ vì lý do này mà Theodore vốn đã trầm lặng, học kỳ này càng trở nên cô độc hơn.

Vì cảm nhận được ánh mắt của cô, Theodore bỗng quay đầu lại và thấy Esther đang nhìn anh ta.

Tóc mái của anh ta bị gió thổi bay, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi. Dáng người cao ráo, thẳng tắp của anh ta giống như một cái cây khô phủ đầy tuyết, lạnh lẽo và cô độc.

Do bị phát hiện nên Esther không tiện lặng lẽ rời đi nữa. Cô đứng gật đầu từ xa, coi như chào hỏi. Nhưng không ngờ, Theodore lại bất ngờ đi về phía cô.

Esther hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn xung quanh theo phản xạ. Nhưng ngoài cô ra, dường như không còn ai khác.

Không thể nào... anh ta đang đến chỗ cô à?

Khi cô còn đang bối rối, Theodore đã đứng ngay trước mặt cô.

"Cái Xoay Thời Gian đó đã hỏng hoàn toàn rồi."

Anh ta lạnh lùng lên tiếng.

Esther chớp mắt: "Không phải chứ? Anh đã làm gì với nó vậy?"

Không lẽ vì cái Xoay Thời Gian đó bị hỏng mà anh ta muốn đòi lại lọ máu kỳ lân à?

Không thể nào?

"Tôi muốn đổi thêm một lần nữa."

Theodore không trả lời câu hỏi của Esther, mà nói thẳng yêu cầu của mình.

Đôi mắt Esther sáng lên: "Vẫn dùng máu kỳ lân để đổi với tôi à?"

Theodore hiếm khi ngập ngừng: "Không, lần này đổi bằng thứ khác đi."

"Vậy thì không được rồi." Esther nhanh chóng đáp: "Xoay Thời Gian là vật bị cấm và rất khó tìm. Tôi đâu phải Merlin mà có thể tìm ra nhiều như thế?"

Dù bị từ chối nhưng mặt của Theodore vẫn không thay đổi, chỉ lạnh lùng nói: "Vậy thì thôi."

Sau đó, anh ta quay người rời đi mà không hề do dự.

Esther nhìn theo bóng lưng dần biến mất của anh, thấy vô cùng tò mò. Anh ta muốn dùng Xoay Thời Gian để làm gì?

Để cứu người mẹ đã mất sớm của mình à?

Cô cũng chẳng rõ.

Theodore không ngoảnh đầu lại, bóng dáng anh ta dần biến mất trên con đường. Từ hướng đi của anh ta, không khó để nhận ra anh ta đang tiến về phía hẻm Knockturn.

Khác với sự sôi động của Hẻm Xéo, hẻm Knockturn bẩn thỉu và nguy hiểm, là nơi tụ tập của nhiều phù thủy Hắc ám buôn bán những món đồ bất hợp pháp.

Esther chưa từng đặt chân đến đó và cũng không muốn vì tò mò mà đánh cược sự an toàn của mình.

Cô thở dài một hơi và rời đi.

So với Theodore, người dường như luôn đứng ngoài các diễn biến chính, thì lúc này tình cảnh của Draco còn nguy hiểm hơn.

Kỳ nghỉ Giáng sinh năm nay, hắn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải về nhà.

Giờ đây, chủ nhân thực sự của trang viên Malfoy đã không còn là gia đình Malfoy nữa mà chính là Voldemort. Hắn còn mang trên mình nhiệm vụ mà Voldemort giao, không thể không nhân cơ hội này để quay về báo cáo.

Ngay khi về đến trang viên Malfoy, hắn lập tức rơi vào trạng thái mất liên lạc.

Esther không thể liên lạc với hắn qua gương hai mặt giống như kỳ nghỉ hè trước.

Hắn gần như không trả lời những lời gọi của cô.

Cô cũng không thể gửi thư để hỏi thăm tình hình, trái tim cô treo lơ lửng theo sự mất liên lạc đó.

Vì thế, cô chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh hơn nữa.

Cô ước có thể kéo thanh thời gian như khi xem phim, bỏ qua tất cả những đoạn đau đầu này để tua nhanh đến đoạn kết có hậu, nơi nhân vật chính giành chiến thắng.

Tiếc rằng đây là cuộc sống thực, không phải phim ảnh.

Cô đã là một phần của thế giới này, không thể đứng ngoài cuộc với góc nhìn của Chúa mà chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi mọi chuyện diễn ra.

Chậc, nghĩ vậy lại thấy tâm trạng càng tệ hơn.

Khi về đến nhà, cô thở dài đầy phiền muộn.

Cô rất mong kỳ nghỉ kết thúc thật nhanh.

Esther đã chuẩn bị một món quà Giáng sinh cho Draco, nhưng vì lý do an toàn, cô không dám gửi đến trang viên Malfoy. Cô quyết định chờ đến khi nhập học sẽ tự tay trao cho hắn.

Mặc dù lúc đó Giáng sinh đã qua từ lâu, nhưng ít nhất có thể đảm bảo món quà này đến tay hắn an toàn.

Với sự mong chờ đó, kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc, và cô lại một lần nữa bước lên chuyến tàu trở về Hogwarts.

Sau khi về trường, cô còn chưa kịp tìm Draco để tặng quà thì đã bị Ernie tìm đến với vẻ mặt hối hoảng.

"Ess! Anh có chuyện muốn bàn với em."

Trông anh ấy rất nghiêm trọng, vì căng thẳng mà hai tay hơi run rẩy.

Esther hiếm khi thấy anh ấy như vậy, nên cũng không khỏi lo lắng theo. "Chuyện gì vậy?"

"Anh..." Trông như Ernie đã chuẩn bị tinh thần rất lâu trước khi tìm cô, nhưng khi định mở lời thì lại chần chừ. "Anh chỉ muốn nói... ý anh là, anh nghĩ em có kinh nghiệm... Susan nói với anh rằng... cậu ấy thích anh."

Cuối cùng, anh ấy ấp úng nói ra, mặt đỏ bừng cả lên.

Esther tròn mắt ngạc nhiên, thốt lên: "Hả?!"