Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 315: Cả ba đều tổn thất



Editor: Moonliz

Vài ngày trước trận Quidditch giữa Gryffindor và Ravenclaw, Esther nhận được cây đũa phép giả do cặp song sinh nhà Weasley gửi tới.

Hai cây đũa phép này, từ vẻ bề ngoài, trông rất giống đũa phép của giáo sư Snape khoảng tám phần. Đi kèm còn có một lá thư.

Nội dung chính của lá thư là cặp song sinh giải thích rằng mặc dù họ đã chế tạo được đũa phép giả, nhưng vẫn chưa đạt được yêu cầu của cô. Đũa phép hiện tại chỉ có thể phát ra ánh sáng giống như các câu thần chú thông thường, nhưng không thể khiến người khác bất tỉnh hay giả chết. Điều đó quá khó và rất khó kiểm soát liều lượng, dễ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Đọc xong thư, Esther cầm lấy một cây đũa phép. Lúc này, trong phòng chỉ có mình cô, nên cô thoải mái giơ đũa về phía bức tường trống và hét to: Avada Kedavra!

Khi âm thanh vừa dứt, một luồng ánh sáng xanh mạnh mẽ phóng ra từ cây đũa, đánh vào tường rồi nhanh chóng tan biến.

Esther nhướn mày, thử đọc lại câu thần chú một lần nữa.

Lần này, cây đũa giả không hề có phản ứng.

Cô cẩn thận kiểm tra lại và phát hiện trong gói hàng có một mẩu giấy nhỏ. Trên đó, với nét chữ nguệch ngoạc, là dòng nhắn: "Quên chưa nói, cây đũa này chỉ dùng được một lần. Sau lần đầu tiên, nó có thể biến thành những thứ kỳ quái khác. Dù sao thì, bọn anh đã chế tạo nó dựa trên nguyên lý của đũa phép giả."

Esther đọc xong bèn ném ngay cây đũa phép trong tay đi. Hành động này hóa ra rất đúng, vì ngay sau đó cây đũa giả đã biến thành một con sâu bằng cao su.

Cô dùng tờ giấy gói gần đó để nhặt con sâu và ném thẳng vào thùng rác.

Dù hình dáng của nó không quá chân thực, nhưng vẫn đủ khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Cô quyết định không thử cây đũa phép giả còn lại nữa. Mặc dù không đạt đến mức hoàn hảo như cô mong đợi, nhưng có lẽ đủ để lừa đám Tử thần Thực tử.

Chỉ cần đến lúc đó cụ Dumbledore diễn xuất tốt một chút, trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, chẳng Tử thần Thực tử nào có thể phân biệt được cụ có thực sự chết hay không. Ai cũng biết rằng Lời nguyền Chết chóc là một câu thần chú không thể giải, chắc chắn mang đến cái chết.

Nghĩ vậy, cô cẩn thận cất cây đũa giả còn lại, rồi viết thư trả lời cho cặp song sinh nhà Weasley, yêu cầu họ chế tạo thêm hai cây đũa tương tự để gửi đến.

Khi viết thư xong, không hiểu sao Esther lại cầm đũa phép thật của mình lên và thử nói: Avada Kedavra.

Đúng như dự đoán, không có bất kỳ phản ứng nào.

Quả nhiên, dù biết câu thần chú, nhưng việc sử dụng những Lời nguyền Không thể Tha thứ không dễ dàng như vậy.

Nói ra có vẻ hơi lo xa, nhưng cô thực sự sợ rằng trong lúc diễn tập, mình có thể vô tình sử dụng lời nguyền này thật.

Sau khi thử nghiệm và nhận ra rằng điều đó không thể xảy ra, cô mới cảm thấy yên tâm hơn.

"Hãy đợi đến ngày kia, rồi đi nói chuyện với thầy Dumbledore vậy."

Cô nghĩ: Nếu có cách sống sót mà không làm gián đoạn kế hoạch của cụ, tại sao lại phải chọn cái chết?

Hơn nữa, cái chết của cụ không chỉ đơn giản là sự ra đi của cụ, mà còn khiến giáo sư Snape phải mang trên vai gánh nặng và cảm giác tội lỗi khủng khiếp.

Cô thu dọn mọi thứ, sau đó ôm sách vở rời khỏi ký túc xá và đi đến phòng sinh hoạt chung.

Trong phòng sinh hoạt chung, không có nhiều người lắm.

Esther đi đến chiếc bàn ở góc phòng, trải sách ra và bắt đầu làm bài tập với vẻ mặt đầy khổ sở.

Thật đáng chết, bao giờ năm thứ năm này mới kết thúc đây trời?

Cô làm bài tập mà cảm thấy như đang gánh sự hận thù của cả thế giới.

Đang viết, cô bỗng cảm thấy chiếc vòng tay trên tay mình nóng rát. Cô dừng bút, nhìn xuống vòng tay. Cơn nóng rát mỗi lúc một tăng, đến mức không thể nào bỏ qua được.

Cô nhận ra Draco có thể đang gặp chuyện ngay lập tức. Nghĩ đến mốc thời gian hiện tại, chẳng lẽ đây là tình tiết Harry và Draco đấu tay đôi trong phòng tắm nữ bị bỏ hoang sao?

Không thể nào!

Cô đã nói rõ ràng với Draco, làm sao hắn lại có thể đi tìm Myrtle để tâm sự được nữa chứ?

Esther không thể ngồi yên thêm nữa. Cô cầm đũa phép và lao ra khỏi phòng.

Chiếc vòng tay vẫn tiếp tục nóng rát. Esther kích hoạt định vị giữa vòng tay của mình và của Draco. Một sợi dây bạc mảnh hiện ra trước mặt, dẫn đường cho cô.

Càng chạy, cô càng kinh hãi. Hướng này đúng là dẫn đến phòng tắm nữ bị bỏ hoang trên tầng hai!

Cô nghiến chặt răng, tăng tốc chạy. Khi cuối cùng đến nơi, cô còn chưa kịp vào thì đã nghe thấy tiếng chiến đấu dữ dội bên trong.

Cô đẩy mạnh cánh cửa và bước vào. Một tiếng nổ lớn ngay lập tức vang lên, kèm theo tiếng hét của Myrtle.

Những chiếc bồn cầu bên cạnh đã bị đánh nát, nước phun trào khắp nơi, làm sàn nhà ngập trong một lớp nước.

"Levicorpus!" (Bùa nhấc bổng)

Cô nghe thấy tiếng Draco hét lớn. Câu thần chú không đánh trúng Harry mà thay vào đó làm vỡ một mảnh gạch trên tường. Những mảnh vỡ bắn ra, khiến mặt Harry bị trầy xước, máu bắt đầu rỉ ra.

Harry không chịu thua, đáp trả lại ngay, nhưng cũng không đánh trúng Draco.

Cả hai không dừng tay, thậm chí càng lúc càng tức giận, ra chiêu càng không chút kiêng dè.

"Crucio!" (Lời nguyền Tra tấn)

"Sectumsempra!" (Cắt sâu mãi mãi)

"Finite Incantatem!!" (Huỷ phép)

Esther hét lớn, đồng thời vung đũa phép ra.

Ba luồng ma lực va chạm dữ dội, phát ra một tiếng nổ chói tai. Một phần năng lượng phản lại chính những người tung chú, khiến Esther mất kiểm soát và bị hất văng về phía sau, đập mạnh vào tường. Trong giây lát, mắt cô tối sầm, tai ù đi, suýt nữa bất tỉnh.

Cô cố gắng không để rơi cây đũa phép trong tay. Sau khi cảm giác choáng váng qua đi, cô vịn vào tường để đứng dậy.

Harry và Draco cũng chẳng khá hơn. Cả hai đều nằm bất động trên sàn nước, máu từ vết thương chảy ra hòa vào dòng nước và trôi đến chân cô. Cô không biết đó là máu của ai, vì cả hai đều bị thương.

Cả hai nằm ở hai phía của phòng tắm, dường như đều bất tỉnh.

Trong không gian yên lặng, chỉ còn lại tiếng hét chói tai của Myrtle, khiến đầu Esther vốn đã đau càng thêm nhức.

Cô vô thức chạy đến bên Draco. Hắn đã ướt sũng, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ. May mắn là hắn chưa bất tỉnh.

"Draco, anh không sao chứ?" Giọng cô run rẩy, vừa nói cô mới nhận ra trong miệng mình có vị máu tanh. Rõ ràng, cô cũng đã bị thương không nhẹ.

Nghe tiếng cô gọi, Draco cố gắng đứng lên, nhưng Esther đỡ lấy hắn và để hắn dựa vào tường.

"Anh... anh không đến đây để tâm sự với Myrtle." Câu đầu tiên Draco nói là giải thích. "Anh chỉ đến để cảnh cáo cô ta đừng nói linh tinh thôi."

"Bây giờ chuyện đó còn quan trọng nữa à?" Esther mở miệng một cách khó khăn, nói xong lại cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho khan.

Cơn ho khiến cô nôn ra một ngụm máu.

Draco hoảng hốt nhìn cô, muốn đưa tay lau vết máu cho cô: "Em không sao chứ?"

Nói rồi, hắn cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Dù hoàn cảnh không phù hợp, nhưng Esther lại thấy cảnh cả hai đối mặt nhau cùng ho ra máu thật buồn cười.

"Khụ khụ!"

Ở bên kia, dường như Harry vừa tỉnh dậy sau cơn bất tỉnh ngắn. Anh chống tay cố ngồi dậy, nhưng cặp kính đã bị thổi bay đi đâu mất.

Esther nghe thấy tiếng anh hoảng loạn: "Tôi không nhìn thấy gì cả! Tôi bị mù rồi sao?"

Không, anh chỉ bị mất kính thôi.

Esther muốn đáp lại, nhưng cơn đau ở ngực khiến cô thở còn khó khăn, huống chi là nói.

Đúng lúc này, giáo sư Snape vội vã bước vào.

Esther run rẩy đứng dậy. Tốt rồi, họ đều được cứu rồi.