Editor: Moonliz
"Lần cuối cùng cùng vào phòng y tế là từ lâu lắm rồi, đúng không?"
Trong phòng y tế vào đêm khuya, Esther nằm trên giường bệnh, trò chuyện với Draco.
Về phần Harry, sau khi Esther đã dùng bùa Chặn Tai để ngăn anh nghe được, Draco cũng thực hiện bùa tương tự lên Harry. Vì vậy, Harry hoàn toàn không nghe được cuộc trò chuyện giữa họ.
"Em cảm thấy hoài niệm à?" Draco khẽ hỏi.
"Không hề nhé." Esther trở mình, không may đè lên vết thương trên tay, khiến cô không kìm được hít một hơi đau đớn và đành phải nằm trở lại.
"Nhưng mà, nói thật nhé, rốt cuộc tại sao hai người lại đánh nhau?" Cuối cùng Esther cũng hỏi ra thắc mắc của mình.
Ban ngày, có quá nhiều người vây quanh, học sinh từ các nhà nói chuyện ồn ào, cuối cùng tất cả bị bà Pomfrey đuổi đi.
Sau khi học sinh rời đi, các chủ nhiệm nhà lần lượt đến hỏi chuyện đã xảy ra.
So với nguyên tác, Draco không trúng phải bùa Cắt sâu mãi mãi, tình hình không đến mức nguy kịch. Nhưng Harry thì ngược lại, bị thương khá nặng.
Harry và Draco đều không muốn tiết lộ loại phép thuật cuối cùng mà họ đã sử dụng. Esther cũng cố tình che giấu, vì vậy cả ba người đều miêu tả sự việc theo hướng nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, vụ việc được xác định là hai người tranh cãi, không kiềm chế được mà đánh nhau. Esther thấy họ đánh nhau nên can thiệp, dẫn đến sự phản ngược của ma lực từ ba người, làm cả ba đều bị thương ở mức độ khác nhau.
Trong đó, Esther bị nhẹ nhất, còn Harry và Draco bị nặng ngang nhau.
Vì vậy, ngoài Esther, cả hai đều nhận hình phạt cấm túc.
Đương nhiên, hình phạt này sẽ bắt đầu sau khi vết thương của họ lành lại.
"Cũng chẳng có gì, chỉ là khi anh cảnh báo Myrtle không nói lung tung, Potter không biết từ đâu xuất hiện." Giọng Draco thản nhiên, mang theo chút chế nhạo: "Dạo này cậu ta cứ bám theo anh, cuối cùng cũng tìm được lúc anh ở một mình."
"Rồi anh ấy hỏi có phải anh đang làm chuyện gì xấu hay không, sau đó anh châm chọc lại, chưa nói được mấy câu hai người đã cãi nhau, rồi đánh nhau chứ gì?"
Esther có thể đoán được phần sau.
"Đại khái là vậy." Draco mơ hồ trả lời: "Nhưng là cậu ta ra tay trước!"
Được rồi, biết hắn oan ức rồi.
Esther thở dài: "May mà cuối cùng em cũng đến kịp, nếu không chắc chắn hai người đã tiêu đời rồi."
Lời nguyền Tra Tấn và Cắt sâu mãi mãi đều không dễ đối phó. Dù ai trúng phải, cả hai đều sẽ gặp rắc rối lớn.
"Hừ." Draco chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Vừa nãy, vì tức giận nên hắn đã dùng Lời Nguyền Tra Tấn, giờ bình tĩnh lại, hắn biết mình không nên dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ.
Nếu bị các giáo sư phát hiện...
Trong mắt hắn hiện lên vẻ u ám.
Nếu bình thường bị đuổi học thì không sao, nhưng lúc này hắn không thể bị đuổi khỏi Hogwarts. Nếu hắn mất đi giá trị, không hoàn thành nhiệm vụ của Voldemort, hậu quả với gia đình hắn sẽ rất khủng khiếp.
"Nhưng lại liên lụy đến em." Hắn vùi đầu vào chăn, giọng nói vọng ra đầy buồn bã: "Là do anh bốc đồng nên mới khiến em bị thương."
Esther lại bật cười: "Draco, anh có nhận ra rằng bây giờ anh dễ dàng xin lỗi em hơn không? Trước đây anh đâu dễ dàng thừa nhận sai lầm như vậy."
"Chẳng phải là vì em à?"
Giọng nói của hắn truyền đến tai Esther, lần này mang thêm chút bất lực.
Esther không trả lời.
Cổ họng cô vẫn còn đau, nói vài câu đã khiến nó càng đau hơn.
Một lúc sau, Draco kéo chăn ra.
Harry đã ngủ say, tiếng thở nặng nề và đều đặn vang lên.
"Thật ra, anh đã nghĩ rằng, có lẽ mùa hè năm nay chúng ta nên chia tay."
Hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nói với Esther.
Esther vẫn im lặng.
"Anh không muốn kéo em vào rồi cùng bị nhốt trong nhà tù Azkaban, cũng không muốn để em phải gánh chịu hậu quả từ những việc anh làm. Anh chỉ ngày càng lún sâu và kéo em xuống cùng mà thôi."
"Anh biết em không sợ bị liên lụy bởi anh, cũng không sợ những nguy hiểm trong tương lai. Nhưng anh thì sợ."
Esther nghe xong, cũng ngồi dậy.
"Nhưng bây giờ anh nói chia tay thì hơi muộn rồi." Giọng cô khàn đặc, nghe khô khốc vì cổ họng bị đau và sưng tấy.
"Rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Tương lai không tệ như anh nghĩ đâu."
"Nhưng anh không thể tưởng tượng nổi, tương lai sẽ ra sao."
Draco cũng nói bằng giọng khàn khàn: "Điều đó quá khó. Anh cảm giác ngay cả hiện tại anh cũng khó lòng vượt qua."
Esther không biết phải an ủi hắn thế nào. Cô biết diễn biến của câu chuyện, hiểu rằng đây chỉ là khoảng tối trước bình minh. Dù đau đớn, nhưng rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ qua.
Còn Draco thì không biết. Hắn chỉ có thể chịu đựng trong sự chờ đợi khổ sở.
"Vậy thì chịu đựng thôi, từng ngày từng ngày một. Chỉ cần sống sót, chẳng ai có thể nói trước được tương lai, đúng không?"
Cô nhẹ giọng đáp, rồi nhắm mắt lại.
Không còn nghe thấy tiếng Draco trả lời. Sau đó, tiếng xột xoạt vang lên, rồi có bước chân dần tiến lại gần cô.
"Uống chút nước đi."
Tấm rèm của cô được kéo ra, giọng nói của Draco lại vang lên.
Cô mở mắt, thấy Draco mặc đồ bệnh nhân, tay cầm một chiếc cốc đứng bên giường.
"Cổ họng em khàn cả rồi, đừng nói nhiều nữa."
Giọng hắn có vẻ trách móc, nhưng biểu cảm và hành động thì đầy sự quan tâm.
Esther nhận lấy cốc nước, dòng nước ngọt mát chảy qua cổ họng khiến cơn đau giảm đi đáng kể.
"Cảm ơn anh."
Cô cố gắng nói hai từ, rồi đưa chiếc cốc lại cho Draco.
"Muộn rồi, ngủ đi. Có gì để mai hẵng nói. Nếu đêm nay không thoải mái, cứ gọi anh. Anh ở ngay bên cạnh."
Draco căn dặn, không giấu được sự lo lắng.
Esther gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hiểu.
Dưới ánh mắt dõi theo của Draco, cô nằm xuống, cảm thấy mọi u ám trong lòng mình tan biến.
Nếu là hồi mới nhập học, cô không thể nào tưởng tượng được một ngày nào đó, thiếu gia Malfoy nổi tiếng lại trở nên chu đáo như thế này.
Đương nhiên, khi đó cô cũng không dám nghĩ rằng mình sẽ yêu hắn.
Cô lại nhắm mắt, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ.
Vì cơ thể không khỏe, giấc ngủ đêm đó không được sâu.
Sáng hôm sau, cô thức dậy rất sớm.
Cổ họng sưng đến mức không thể nói được. Bà Pomfrey đưa cho cô một liều thuốc, ép cô uống. Loại thuốc kỳ lạ có vị khó chịu, nhưng hiệu quả rất tốt. Chưa đến hai phút, cơn đau ở cổ họng đã thuyên giảm đáng kể.
Sau khi kiểm tra vết thương của cô và xác nhận không có biến chứng, bà Pomfrey mới bắt đầu khám cho Harry và Draco.
Đến trưa, bạn bè của họ lần lượt đến thăm. Myrtle đã lan truyền mọi chuyện xảy ra hôm qua cho cả trường biết. Vì thiên vị Draco, Myrtle đã khiến Harry trở thành người có lỗi lớn hơn trong mắt mọi người.
Khi hai nhà Gryffindor và Slytherin tranh cãi xem ai sai nhiều hơn, Ernie là người duy nhất chỉ trích Esther một cách sắc bén: "Em xen vào chuyện của hai người đó làm gì?"