Editor: Moonliz
Esther bị thương nhẹ hơn nên có thể xuất viện sớm vài ngày. Tuy nhiên, Harry và Draco lại sốt ruột muốn ra viện hơn cả cô.
Một người là vì trận Quidditch giữa Gryffindor và Ravenclaw sắp diễn ra, một người lại nóng lòng sửa Tủ Biến Mất.
Chỉ có Esther là mong được nghỉ thêm vài ngày, ít nhất như vậy cô có thể tạm trốn tránh đống bài tập phiền phức kia.
Nhưng không ai được như ý. Giáo sư Snape đích thân đến đưa thông báo rằng Harry và Draco sẽ được xuất viện đúng vào ngày trận Quidditch diễn ra. Điều này đồng nghĩa với việc Harry, đội trưởng đội Gryffindor, không thể tham gia trận đấu. Điều này khiến anh cực kỳ tức giận.
Draco cũng chẳng vui vẻ gì hơn.
Anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy, nhưng không dám phản đối giáo sư Snape.
Sau đó, bà Pomfrey thông báo rằng Esther có thể xuất viện sau hai ngày nữa. Thông tin này không may bị giáo sư Snape nghe thấy, và ông ấy không quên thêm dầu vào lửa, yêu cầu Esther phải hoàn thành toàn bộ bài tập và các tiết học bị bỏ lỡ trong thời gian nằm viện.
Nghe xong, Esther cảm giác như trời đất sụp đổ.
Cô lắc lư như sắp ngã với vẻ mặt suy sụp, chớp đôi mắt long lanh đầy cầu khẩn nhìn bà Pomfrey: "Con cảm thấy mình không ổn lắm, có lẽ cần nằm viện thêm vài ngày để theo dõi."
Bà Pomfrey dứt khoát từ chối: "Cơ thể trò rất khỏe mạnh, hơn nữa kỳ thi O.W.L.s sắp đến rồi, trò nên tập trung vào việc học."
Thôi được rồi.
Esther buồn bã cúi đầu, không nói thêm gì.
Harry lại tò mò tại sao hôm đó Esther xuất hiện ở nơi anh và Draco đánh nhau. Vì lúc đó anh bị luồng ma lực va chạm khiến ngất đi một lát, sau đó tỉnh dậy không tìm thấy kính nên không nhìn rõ xung quanh, anh không nghe được cuộc trò chuyện giữa Draco và Esther, cũng không thấy những hành động thân mật của họ. Nhưng anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, chỉ không nói ra được là điều gì.
Dù chú Sirius đã từng nói rằng Esther và Draco là một cặp từ lâu, nhưng Harry luôn cho rằng đó chỉ là lời trêu đùa của chú Sirius để chọc ghẹo Esther.
Ngay cả khi trong buổi dạ hội năm thứ tư, không hiểu vì lý do gì mà hai người họ lại là bạn nhảy của nhau, Harry vẫn không để tâm. Trước đó họ không thân thiết, sau đó cũng chẳng có mấy tương tác. Vì thế, Harry chưa bao giờ nghĩ giữa Draco và Esther có gì đặc biệt. Hai người họ giống như thuộc về hai thế giới khác nhau, làm sao có thể yêu nhau được?
Harry chỉ nghĩ rằng đôi lúc Esther quá tốt bụng, giống như Ernie đã nói hôm đó: "Hai người họ đánh nhau thì em cần gì phải can thiệp?" Nhưng Esther vẫn can thiệp, cũng may là có cô, nếu không hậu quả đã nghiêm trọng hơn.
Khi Harry hỏi về chuyện đó, Esther trả lời: "Chỉ là em tình cờ đi ngang qua, rồi nghe thấy tiếng ẩu đả. Do tò mò nên em mới qua xem."
Draco đứng bên cạnh nghe thấy, khóe môi hơi cong lên, không nói gì.
Harry gật đầu. Dù thấy lý do này hơi qua loa, anh vẫn lựa chọn tin Esther. Chủ yếu là ngoài lý do tình cờ, anh không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Chẳng lẽ Esther gắn thiết bị định vị lên người họ rồi lần theo mà đến sao?
Harry gạt bỏ chuyện đó sang một bên, bắt đầu lo lắng về việc mình không thể tham gia trận Quidditch.
Hai ngày sau, Esther miễn cưỡng xuất viện.
Vừa ra khỏi bệnh xá, cô phải đối mặt với cả đống bài tập môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã bỏ lỡ.
Trong tất cả các giáo viên, chỉ có giáo sư Snape yêu cầu cô phải hoàn thành đầy đủ. Không cần nghi ngờ, chắc chắn ông ấy cố ý làm khó cô.
Cô chỉ có thể cảm thấy may mắn vì năm nay cuối cùng giáo sư Snape cũng không còn dạy môn Độc dược nữa.
Đối với Esther, môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám dễ chịu hơn môn Độc dược chút xíu.
Cô ngồi trong phòng sinh hoạt chung suốt một ngày để hoàn thành đống bài tập. Đến tối, cô mới nhớ ra mình còn có chuyện liên quan đến cây đũa giả cần bàn bạc với hiệu trưởng Dumbledore. Cô tìm một bức tranh để nhờ mang lời nhắn đến cụ Dumbledore rằng cô muốn gặp cụ vào tối nay.
Không lâu sau, bức tranh mang về lời nhắn rằng cụ Dumbledore rảnh vào tối nay. Lần này, cụ còn chu đáo cho cô biết mật khẩu để vào văn phòng hiệu trưởng.
Esther vội vàng thu dọn những cuốn vở bừa bộn, sắp xếp các bài tập đã làm xong cẩn thận, sợ rằng ngày mai sẽ không tìm thấy.
Sau đó, cô cầm theo cây đũa giả, đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
Nhờ thân phận là Huynh trưởng, việc cô ra ngoài vào giờ sắp giới nghiêm không khiến ai nghi ngờ.
Cô quen đường đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, nói chính xác mật khẩu, rồi bước vào.
Quả nhiên cụ Dumbledore đang chờ cô, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là giáo sư Snape cũng có mặt ở đó.
Cô thoáng để lộ vẻ mặt kinh ngạc. Dù không ngờ giáo sư Snape sẽ ở đây, nhưng thực ra như vậy cũng tốt. Nói chuyện một lần với cả hai người sẽ đỡ phải tìm giáo sư Snape để giải thích riêng sau này.
"Trò có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây nhỉ?" Giáo sư Snape vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, giọng nói đều đều, lạnh nhạt hỏi.
"Thật ra thì... em vừa viết bài tập môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy từ lúc sáng sớm đến tận bây giờ. Nên khi thấy thầy vào lúc này, thật sự cảm xúc của em hơi phức tạp."
Esther uyển chuyển bày tỏ sự bất mãn với việc ông ấy giao quá nhiều bài tập.
Giáo sư Snape làm như không nghe thấy.
Ông ấy chỉ cười nhạt, không nói thêm gì.
"Học tập rất quan trọng, nhưng vừa ra viện thì không cần học hành quá vất vả đâu." Cụ Dumbledore cười hiền hòa nói.
Esther cảm thấy mình đã bày tỏ sự bất mãn với giáo sư Snape khá rõ ràng, cụ Dumbledore không thể không nhận ra ý trong lời nói của cô. Nhưng cụ lại nói đùa với cô như vậy.
[Thật không ngờ thầy cũng có thể như vậy, thầy Dumbledore!]
Cô thầm than trong lòng, sau đó nhanh chóng vào chủ đề chính.
"Hôm nay em muốn mang thứ này đến để cho hai người xem." Esther vừa nói vừa lấy cây đũa giả ra.
Khi giáo sư Snape nhìn thấy cây đũa đó, ánh mắt ông ấy lập tức trở nên khác thường. Ông ấy nhìn chằm chằm vào Esther, không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng — tốt nhất cô nên có một lời giải thích hợp lý.
"Đây là một cây đũa mà em đã làm giả theo cây đũa của giáo sư Snape." Esther nói, đột nhiên tinh nghịch giơ cây đũa lên nhắm thẳng vào giáo sư Snape, rồi lớn tiếng hô: "Avada Kedavra!"
Một luồng sáng xanh lóe lên, giáo sư Snape lập tức mở to mắt, đồng tử co rút lại. Sự việc xảy ra quá nhanh, ông ấy không kịp phản ứng.
Cụ Dumbledore cũng vô thức đứng bật dậy.
Luồng sáng xanh đó bắn thẳng vào người giáo sư Snape, ông ấy đứng bất động tại chỗ. Khoảng hai, ba giây sau, ông ấy mới nghiêm mặt nhìn Esther với ánh mắt đầy u ám: "Trò đang làm gì vậy?"
Esther lập tức ném cây đũa giả ra xa, sau đó giải thích: "Đây là cây đũa giả mà em nhờ người làm. Nó có thể phát ra ánh sáng xanh giống như Lời nguyền Chết chóc, nhưng sẽ không gây bất kỳ tổn hại nào cho cơ thể, chỉ là một đạo cụ chơi khăm mà thôi."
Nói xong, cô quay sang nhìn cụ Dumbledore: "Thưa giáo sư, thầy nghĩ sao về đề nghị giả chết này? Như vậy vừa không làm rối kế hoạch của thầy, lại có thể cứu thêm vài sinh mạng vô tội trong trận chiến cuối cùng, nếu thầy vẫn còn ở đó."