Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 318: Đêm yên bình trước cơn bão



Editor: Moonliz

Cụ Dumbledore rơi vào trầm tư, trong khi  giáo sư Snape không thể nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Nếu tôi không nhìn nhầm,  ban đầu thứ đồ này có ngoại hình rất giống cây đũa phép của tôi, đúng không?"

Esther liếc nhìn cây đũa giả mà mình vừa ném đi, giờ đây nó đã biến thành một đống nhớp nháp trông giống con sên nhầy nhụa. Không rõ liệu cặp song sinh nhà Weasley làm ra thứ này để trêu cô hay trêu giáo sư Snape, nhưng cuối cùng lại khiến cả hai đều cảm thấy ghê tởm.

Cô lùi lại một bước, mỉm cười với giáo sư Snape: "Thầy không nhìn nhầm đâu. Đây là bản sao của cây đũa phép của thầy. Suy cho cùng, chắc chắn Draco không thể ra tay, nên nhiệm vụ cuối cùng vẫn phải nhờ thầy hoàn thành thôi ạ."

Sắc mặt giáo sư Snape càng trở nên tệ hơn. Ông ấy lạnh lùng nói, giọng đầy mỉa mai: "Vậy nên thời gian gần đây trò cứ chăm chú nhìn cây đũa của tôi trong lớp, là để quan sát ngoại hình nó? Tôi có nên cảm ơn vì trò chưa trộm luôn cây đũa của tôi mang đi sao chép không?"

Cô cũng muốn lắm, nhưng liệu cô có trộm được không?

Esther cười gượng gạo, không nói thêm gì.

Lúc này, cuối cùng cụ Dumbledore cũng lên tiếng: "Có vẻ như đây là một món đồ chơi khá thú vị, rất giống với những cây đũa giả mà cặp song sinh nhà Weasley từng chế tạo trước đây. Có phải trò đã nhờ họ giúp đỡ không?"

Esther gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ họ nghĩ rằng em muốn trêu chọc giáo sư Snape, nên đã đồng ý làm cây đũa này giúp em."

"Vậy họ cho rằng tôi sẽ tùy tiện sử dụng Lời nguyền Chết chóc à?" Snape lạnh lùng hỏi.

Esther vội vàng giải thích: "Thật ra... dù niệm bất kỳ thần chú nào khác, cây đũa này vẫn chỉ phát ra ánh sáng xanh. Chỉ có mỗi ánh sáng xanh thôi, không có gì khác cả."

Vì thời gian gấp rút, chế tạo được đến mức này đã là rất tốt rồi.

"Trò nói đúng. Nếu tôi còn sống, có thể cứu thêm vài sinh mạng vô tội, thì quả thật là điều tuyệt vời."

Cụ Dumbledore thở dài, đôi mắt xanh lam ánh lên sự phức tạp: "Nói thật, tôi rất cảm kích vì sự hiện diện của trò. Trò đã giúp chúng tôi rất nhiều. Nhưng ít nhất trước khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi không thể công khai sự tồn tại của trò, cũng như những đóng góp của trò."

Esther mỉm cười, lắc đầu: "Em không quan tâm đến những điều đó. Dù sau khi mọi chuyện kết thúc, không ai biết những gì em đã làm cũng không sao."

Cô ngừng lại một lúc, làm ra vẻ đang suy nghĩ, rồi nói đùa: "Nhưng không được, người khác có thể không biết em đã cố gắng thế nào, nhưng chú Sirius nhất định phải biết em đã cứu chú ấy bao nhiêu lần. Chú ấy nợ em rất nhiều!"

Cụ Dumbledore bật cười: "Rất đúng. Đến lúc đó tôi sẽ làm chứng cho trò, đảm bảo anh ấy không thể trốn nợ được."

Khóe miệng giáo sư Snape co giật, dường như không thể chịu nổi cuộc trò chuyện trẻ con của hai người, nhưng ông ấy không nói gì thêm. Trong số ba người ở đây, người ghét Sirius nhất chính là ông ấy. Nếu Sirius phải chịu thiệt, dù chỉ là một chút, ông ấy cũng cảm thấy rất vui.

"Thời gian tới, Fred và George sẽ gửi cho em cây đũa giả mới. Hiện tại, quan trọng nhất là hai giáo sư cần luyện tập diễn xuất của mình."

Esther nói với tâm trạng vui vẻ.

"Được thôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cụ Dumbledore lấy ra một số viên kẹo: "Trò muốn ăn kẹo không? Tôi vừa mua khá nhiều, thích gì thì cứ lấy nhé."

...............

"Gần đây bọn Giám ngục đã tiến hành nhiều cuộc tấn công."

Trong phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, Ernie đặt tờ Nhật báo Tiên Tri xuống, lo lắng nói với Justin bên cạnh: "May mà năm ngoái chúng ta đã học được thần chú Bùa Hộ mệnh. Nếu Giám ngục tấn công trường học lần nữa, ít ra chúng ta cũng có khả năng chống cự."

"Cậu không thể nghĩ đến điều gì tích cực hơn sao?" Hannah không kìm được mà tỏ vẻ bực bội: "Cậu cứ nói mấy chuyện này suốt ngày thì sẽ rước xui xẻo vào người đấy!"

Ernie ngơ ngác nhìn xung quanh, không hiểu tại sao Hannah lại đột nhiên tức giận như vậy.

Susan nhỏ giọng giải thích: "Gần đây Hannah luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra với cô ấy, nên cô ấy rất lo lắng."

Khi nói câu này, biểu cảm của Susan cũng không tốt. Từ khi Voldemort trở lại, cô ấy đã mất quá nhiều người thân. Thực ra, trong số các học sinh ở đây, cô ấy là người cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh sớm nhất.

Ernie gật đầu mà vẫn không hiểu tại sao, mặc dù anh ấy vẫn nghĩ rằng đó chỉ là cảm giác thôi, có lẽ Hannah đã nghĩ quá nhiều.

Tuy nhiên, bầu không khí nhanh chóng trở nên trầm lắng. Để xoa dịu tình hình, Justin lên tiếng: "À, có một chuyện này các cậu biết chưa?"

Một câu nói lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Chuyện gì vậy? Hy vọng là tin tốt."

Hannah hỏi.

Justin tỏ ra bí hiểm: "Tớ cũng không biết có được coi là tin tốt không, nhưng chắc chắn sẽ khiến các cậu bất ngờ."

"Đừng úp mở nữa, nói mau đi." Ernie giục.

"Tớ nghe nói Harry và Ginny đang hẹn hò đấy!"

Hannah, Susan, Ernie: !!!

"Thật á?" Hannah không nhịn được mà hét lên: "Khi nào vậy?"

"Ngay hôm qua thôi, nên bây giờ còn ít người biết, nhưng chắc hôm nay thì mọi người sẽ bàn tán rầm rộ thôi." Justin đáp.

"Không ngờ họ lại hẹn hò thật." Susan ngạc nhiên: "Nhưng nói thật, Ginny cũng rất xinh, đúng là hợp với Harry."

"Xinh á?" Ernie bất ngờ lên tiếng, giọng nói của anh ấy có hơi khó tả sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi: "Không bằng Esther nhà tớ."

Vậy tại sao người khác thì biết chọn Harry để yêu, còn em gái anh ấy lại thích Malfoy???

Anh ấy không hiểu nổi và cảm thấy như bị đả kích nặng nề.

"Tớ cũng thấy Esther rất xinh, nhưng không thể phủ nhận Ginny cũng xinh lắm mà, nhất là hai năm nay, em ấy ngày càng rực rỡ." Susan nói với vẻ ngưỡng mộ: "Không hiểu sao em ấy lại càng ngày càng đẹp như thế nữa."

"Này anh bạn, sao tớ thấy giọng cậu nghe hơi kỳ lạ đấy?" Justin vỗ vai Ernie: "Có phải cậu đang nghĩ Ginny không xứng với Harry không?"

"Không phải." Ernie vội vàng phủ nhận: "Tớ chỉ cảm thấy... thôi quên đi... các cậu không hiểu được đâu."

Anh ấy thở dài, trông như thể đang chịu cú sốc lớn.

Đúng lúc đó, Esther ôm chồng sách vừa từ thư viện về.

Hannah gọi với theo: "Esther! Em đến đúng lúc quá, em biết chuyện Harry và Ginny hẹn hò chưa?"

Esther có hơi ngạc nhiên: "Hả? Họ nhanh vậy à?"

Đôi mắt Hannah sáng lên: "Ý em là, em đã biết chút thông tin nội bộ trước rồi đúng không? Dù sao thì em thường xuyên làm bài tập cùng nhóm Hermione mà, chắc chắn biết nhiều hơn bọn chị. Mau kể đi, kể chị nghe với!"

Hannah phấn khích kéo Esther ngồi xuống.

Esther vừa ngồi xuống đã thấy gương mặt đầy u ám của Ernie, cô tò mò hỏi: "Anh sao thế?"

Ernie thở dài, ám chỉ: "Ginny đúng là có mắt nhìn, biết chọn Harry để hẹn hò."

Khóe miệng Esther giật nhẹ, cô cố ý giả vờ không hiểu và đáp: "Đúng vậy, cũng được mà. Sao giọng anh kỳ lạ thế? Không lẽ anh đang thầm thích Ginny hoặc Harry?"

Ernie: ...

Vu khống! Hoàn toàn là vu khống!