Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 319: Tử thần Thực tử đột nhập



Editor: Moonliz

Chiếc Tủ Biến Mất của Draco sắp được sửa xong, nhưng hắn vẫn chần chừ không thực hiện bước cuối cùng.

Đáng tiếc, hắn không thể trì hoãn thêm lâu nữa.

Chiếc đũa phép giả mới của anh em nhà Weasley nhanh chóng được gửi tới, Esther nhận được bèn  giao cho giáo sư Snape ngay. Mặc dù gương mặt giáo sư Snape hiện rõ vẻ khinh thường với kế hoạch sơ sài này, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nhận lấy.

Cũng như Draco không muốn giết cụ Dumbledore, thì giáo sư Snape cũng không muốn ra tay.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến ngày Draco vội vã chạy đến tìm Esther và dặn dò: "Ngày mai, ngày mai Tủ Biến Mất sẽ sửa xong. Anh không thể kéo dài được nữa. Tối mai bọn chúng sẽ xâm nhập... em phải cẩn thận."

Esther cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cô nhìn Draco, cắn môi.

Gương mặt Draco cứng đờ, nhưng nỗi sợ hãi ẩn giấu vẫn hiện rõ trong ánh mắt.

Cô vươn tay ôm lấy hắn: "Đừng sợ, đã có giáo sư Snape ở đây lo cho anh rồi."

Draco gượng cười, nhưng nụ cười chẳng hề vui vẻ.

"Em nhất định phải trốn trong phòng sinh hoạt chung, đừng ra ngoài! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến em." Hắn cúi đầu, ánh mắt kiên định nhìn Esther: "Em phải hứa với anh."

Esther nhìn thẳng vào đôi mắt xám xanh của Draco, đôi mắt vốn đầy vẻ ngạo mạn, kiêu kỳ nay lại như phủ một màn sương xám, ẩn chứa toàn là sự sợ hãi và bất an.

"Được, em hứa với anh." Esther đáp: "Em thề sẽ không ra ngoài."

Draco lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu đã hứa rồi, thì em phải giữ lời. Nếu không, sau này anh sẽ giận thật đấy."

Trước khi rời đi, hắn không quên để lại một câu nhắc nhở vội vã.

Có thể thấy, hắn rất lo sợ Esther sẽ gặp chuyện.

Sau khi Draco rời đi, Esther lập tức đến văn phòng của hiệu trưởng Dumbledore. Dù giáo sư Snape có thể đã báo với cụ Dumbledore, nhưng để chắc chắn, cô vẫn quyết định tự mình thông báo một lần nữa.

Cụ Dumbledore không tỏ ra bất ngờ trước tin tức này, đồng thời cũng dặn dò Esther không được ra ngoài khi mọi chuyện xảy ra.

"Trước khi học kỳ này bắt đầu, tôi đã hứa với cha trò rằng sẽ bảo vệ trò an toàn. Vì vậy, để tôi không nuốt lời, trò đừng dính líu vào chuyện này." Cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói: "Trò đã làm đủ nhiều cho chúng tôi rồi. Phần còn lại cứ giao cho tôi và mọi người xử lý."

Esther chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau khi nói chuyện với cụ Dumbledore xong, lúc cô bước ra đã đến giờ ăn tối.

Các học sinh không hề hay biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, họ vẫn ăn uống như thường lệ.

Trong bữa ăn, vì áp lực ôn tập quá lớn nên Cassie không thể ăn nổi, trông cô ấy vô cùng mệt mỏi và chán nản.

"Chỉ còn ít ngày nữa là kỳ thi O.W.L.s bắt đầu rồi. Tớ lo quá, phải làm sao đây?"

Cô ấy thở dài than thở, vẻ lo lắng của cô ấy cũng lan sang những người xung quanh.

Năm nào khi các học sinh năm thứ năm chuẩn bị thi cũng thế, ngoài những người chuẩn bị thi, các học sinh khác đã quen với cảnh tượng này.

"Tớ cảm giác phần ôn thi môn Độc dược của tớ chưa tốt lắm. Sắp thi rồi sao? Nhanh quá, tớ vẫn chưa sẵn sàng. Giá như kỳ thi được dời lại vài ngày thì tốt biết mấy." Fiona cũng đầy lo lắng.

Esther không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Cô còn căng thẳng hơn cả đám học sinh năm thứ năm cộng lại. Cô không biết mọi chuyện có thể diễn ra theo đúng kế hoạch hay không, cô chỉ biết rằng mình đã cố gắng hết sức.

Ngày mai.......

Cô nhét một miếng thịt nướng vào miệng, vừa nhai vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt như muốn báo trước rằng đây không phải là một ngày tốt lành.

Ban ngày, mọi người vẫn học hành và ăn uống bình thường, Esther cố gắng tỏ ra không khác gì những học sinh bình thường khác.

Vào buổi tối, Esther thực hiện nhiệm vụ tuần tra của mình sớm hơn bình thường. Cô nhanh chóng đuổi tất cả các học sinh năm dưới thích đi dạo đêm về lại phòng sinh hoạt chung của nhà mình.

Bình thường, cô hiếm khi khắt khe đến mức trừ điểm, thậm chí nếu tâm trạng tốt còn có thể bỏ qua. Nhưng hôm nay không thể nương tay, vì hôm nay rất nguy hiểm.

Sau khi lệnh cấm túc bắt đầu không lâu, Esther kiểm tra một vòng quanh lâu đài để chắc chắn mọi thứ ổn thỏa, rồi mới quay về phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff.

Cô đã hứa với Draco sẽ không ra ngoài, và cô sẽ giữ lời.

Dù rất lo lắng rằng có thể xảy ra chuyện bất trắc, nhưng lần này khác với mọi khi. Việc cụ Dumbledore sẽ qua đời phần lớn là do cụ tự nguyện hy sinh, lấy cái chết của mình để hoàn thành kế hoạch.

Nếu cụ không tự nguyện, thì ngay cả những kẻ khác cũng không thể làm gì được cụ.

Dù cụ đang bị thương vì tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, một nhóm Tử Thần Thực Tử cũng chưa chắc là đối thủ của cụ.

Khi trở lại phòng sinh hoạt chung, thời gian vẫn chưa muộn. Một số học sinh vẫn đang trò chuyện hoặc làm bài tập.

"Esther? Sao hôm nay cậu về sớm vậy?"

Cassie ngẩng đầu lên nhìn cô trong khi vẫn miệt mài ôn tập với một chồng sách cao ngất bên cạnh.

"À, không có gì, tớ chỉ về sớm thôi."

Cô bình tĩnh trả lời, nhưng suốt cả ngày hôm nay, cô luôn nắm chặt cây đũa phép trong tay, thậm chí khi đã trở về phòng sinh hoạt chung cũng không buông ra.

Cô không ngủ được, cũng không thể tập trung làm bài tập hay đọc sách. Esther cầm một quyển sách trên tay, ngồi trên ghế sofa nhưng cả buổi không lật lấy một trang.

Thời gian chậm rãi trôi qua, và cô bắt đầu bồn chồn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Cảm giác mất kiểm soát này khiến cô bức bối. Cô không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

May mắn là mọi người đều bận rộn với việc riêng, không ai để ý đến sự khác thường của cô.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên những tiếng kêu kinh hãi, và cô nhìn thấy một ánh sáng xanh lục bất thường lơ lửng trên bầu trời.

Cô lập tức bỏ quyển sách xuống, chạy đến cửa sổ nhìn ra.

Dấu hiệu Hắc Ám khổng lồ hiện lên trên bầu trời Hogwarts. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy nó. Ba năm trước, tại World Cup Quidditch, cô cũng đã chứng kiến nó một lần.

Mọi chuyện đã bắt đầu.

Vốn dĩ Esther không tin vào bất kỳ tín ngưỡng nào, ngay cả khi cô đang sống trong thế giới phù thủy phi khoa học. Nhưng vào lúc này, cô không kìm được mà thầm gọi tên các vị thần, cầu nguyện cho mọi chuyện suôn sẻ, cầu nguyện cho Draco được an toàn.

"Đó... đó là cái gì vậy?"

Cassie cũng nhận ra điều bất thường. Cô ấy đứng bên cạnh Esther, gương mặt tái nhợt: "Đó là Dấu hiệu Hắc Ám! Sao lại xuất hiện Dấu hiệu Hắc Ám trong trường?"

Cô ấy không kìm được mà hét lên hoảng loạn, tiếng hét của cô ấy làm các học sinh khác trong phòng sinh hoạt chung chú ý.

Ngay khi nhìn thấy Dấu hiệu Hắc Ám, tất cả học sinh đều la hét sợ hãi.

Tiếng hét của họ khiến các học sinh trong ký túc xá tỉnh giấc, chẳng bao lâu mọi người đều tập trung trong phòng sinh hoạt chung, ai nấy đều hoảng hốt bất an.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Dấu hiệu Hắc Ám!"

"Chúa tể Hắc Ám đến rồi! Hắn ta đến để giết chúng ta!"

Cả căn phòng rối loạn, nhiều học sinh nhỏ tuổi đã bật khóc.

"Đừng hoảng sợ!"

Trong cơn hỗn loạn, Esther phải lên giọng để trấn an mọi người: "Không phải Chúa tể Hắc Ám đích thân đến, mà là một số Tử Thần Thực Tử! Chúng không thể vào phòng sinh hoạt chung của chúng ta. Dường như hiệu trưởng Dumbledore đã chuẩn bị từ trước, các giáo sư và thành viên Hội Phượng Hoàng đang đối phó với chúng. Mọi người đừng chạy lung tung, cứ ở yên đây!"

Giọng nói bình tĩnh và kiên quyết của cô có sức trấn an lớn trong lúc hỗn loạn, dần dần mọi người bình tĩnh lại.

"Sao em biết đó là Tử Thần Thực Tử đột nhập?"

Zacharias hỏi.

Esther chỉ vào một bức tranh trên tường: "Bức tranh nói với em, nên mọi người đừng lo."

Bức tranh mỉm cười với các học sinh, mặc dù nó còn chưa kịp báo tin tình hình bên ngoài cho Esther.