Editor: Moonliz
Chờ đợi là một việc đầy khắc khoải.
Những bức tranh thỉnh thoảng truyền tin tức về tình hình bên ngoài cho Esther, nhưng để tránh gây thêm hoảng loạn, cô không chia sẻ quá rõ ràng với các học sinh. Xét cho cùng, từ bề ngoài mà nói, những tin tức đó chẳng phải là điều gì tốt lành.
"Chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thế này sao?" Ernie đột nhiên đứng dậy, đi tới bên Esther. "Anh muốn ra ngoài xem rốt cuộc tình hình thế nào!"
"Rồi sao nữa?" Esther bình tĩnh hỏi. "Nếu anh tình cờ gặp vài Tử Thần Thực Tử bên ngoài, anh nghĩ một học sinh như anh có thể đánh bại họ sao?"
"Nhưng cứ ngồi yên thế này cũng không phải cách." Ernie lo lắng nói. "Anh không định ra ngoài để chết, anh chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra, làm cách nào Tử Thần Thực Tử vào được trường, và họ muốn gì?"
Esther thở dài: "Dù họ muốn làm gì đi nữa, cũng không phải việc chúng ta có thể ngăn cản. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là ẩn náu, đừng gây thêm rắc rối."
"Esther nói đúng." Susan kéo Ernie ngồi xuống. "Đừng lo, chúng ta không phải đối thủ của Tử Thần Thực Tử. Với lại, vẫn còn hiệu trưởng Dumbledore ở đây mà."
Ernie bị Susan giữ lại, không nói thêm gì nữa.
Anh ấy hiểu những lời của Susan và Esther, nhưng có mấy ai có thể giữ bình tĩnh trong tình huống như thế này?
Anh ấy nhìn quanh. Ngoại trừ Esther, tất cả mọi người đều hoảng loạn và lo lắng.
Vì vậy, anh ấy cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Khi mọi người càng hoảng loạn, với tư cách là một huynh trưởng, anh ấy phải bình tĩnh, giống như Esther – điềm tĩnh và vững vàng – để trấn an mọi người và ngăn hỗn loạn leo thang.
"Uống chút nước đi." Hannah mang đến hai tách trà cho Ernie và Susan, cô ấy cũng nhíu mày, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Có vẻ như bên ngoài đang cháy!"
Một học sinh tinh mắt nhận ra ánh lửa từ bên ngoài. Nhiều người ngay lập tức chen chúc lại gần cửa sổ để nhìn.
"Không sao đâu, Tử Thần Thực Tử vốn thích đốt phá." Esther trấn an. "Năm đó ở World Cup Quidditch, họ cũng đã đốt không ít lều trại."
Một số người bị lời của cô thu hút. Một cậu bé năm hai tò mò hỏi: "Chị Esther, lúc đó chị có ở hiện trường đúng không? Vậy nghĩa là chị đã từng đối mặt với Tử Thần Thực Tử rồi à?"
"Không chỉ có thế đâu." Một học sinh khác tiếp lời. "Năm ngoái chị Esther còn cùng nhóm anh Harry đột nhập vào Bộ Pháp Thuật nữa!"
"Chị có thể kể cho chúng em nghe Tử Thần Thực Tử là người như thế nào không? Và về những cuộc phiêu lưu của chị? Hình như chị chưa bao giờ chủ động kể về chúng!"
Cậu bé háo hức nhìn Esther.
Esther suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ việc kể chuyện và buôn chuyện sẽ giúp họ phân tán sự chú ý, giảm bớt nỗi sợ hãi.
Thế là cô mỉm cười, bắt đầu kể về những trải nghiệm của mình.
Chẳng mấy chốc, nhiều người bị cuốn hút.
Những câu chuyện phiêu lưu, cùng sự khéo léo khi kể chuyện của Esther, khiến các học sinh nhà Hufflepuff tập trung lại để nghe cô nói. Sự tò mò và thích thú của họ làm họ tạm thời quên đi sự lo lắng về tình hình bên ngoài.
Chỉ có Ernie là vẫn lặng lẽ đứng bên cửa sổ, một mình theo dõi diễn biến bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.
Khi câu chuyện của Esther gần kết thúc, một luồng lửa lớn lại bùng lên bên ngoài cửa sổ, kèm theo những tiếng cười man rợ và những tiếng hét đầy phấn khích. Có vẻ như ai đó đang ăn mừng điều gì đó.
"Anh hình như nghe thấy tiếng của Harry!" Ernie đột nhiên quay lại nói với mọi người.
Sự chú ý của cả nhóm lập tức bị thu hút.
"Nhìn theo hướng này, chỗ đang cháy lần này có vẻ là Rừng Cấm! Họ không định đốt cả Rừng Cấm đấy chứ?"
Zacharias với vẻ mặt kinh ngạc đoán.
Susan lắc đầu: "Không, không nhất thiết phải là Rừng Cấm, có thể là túp lều của bác Hagrid, nó nằm ngay cạnh Rừng Cấm mà!"
Hannah cũng chen vào để nhìn ra ngoài: "Dấu hiệu Hắc Ám trên bầu trời đã biến mất. Điều đó có nghĩa là hiệu trưởng Dumbledore và mọi người đã thành công đánh đuổi đám Tử Thần Thực Tử, và chúng ta an toàn rồi đúng không?"
"Tớ nghĩ là vậy." Justin gật đầu đồng ý.
Chỉ có Ernie vẫn nhíu mày, không buông lỏng cảnh giác: "Nhưng tớ chắc chắn rằng những tiếng cười vang lên là của Tử Thần Thực Tử! Họ đang vui mừng! Điều này có nghĩa là họ có thể đã hoàn thành mục tiêu của mình!"
Như để xác nhận lời của Ernie, từ bên ngoài lâu đài vang lên một tiếng kêu ai oán của phượng hoàng. Tiếng kêu như khóc lóc, khiến lòng người nặng trĩu.
Esther, người vẫn im lặng từ nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: "Mọi người tiếp tục ở lại trong phòng sinh hoạt chung, không được ra ngoài nếu không có lệnh từ giáo sư. Em sẽ ra ngoài cùng Ernie và Hannah để xem tình hình. Susan, Justin và Zacharias ở lại đây duy trì trật tự."
Những người được Esther gọi tên đều là thành viên từng tham gia luyện tập của Đội Quân Dumbledore.
Mọi người không ai phản đối, nhưng Zacharias nhíu mày, không quên nhắc nhở: "Các cậu cẩn thận đấy, đừng đi quá xa. Nếu tình hình không ổn thì lập tức quay lại!"
Esther gật đầu, sau đó rời khỏi phòng sinh hoạt chung cùng Ernie và Hannah.
Cả ba cầm chặt đũa phép, cẩn thận bước đi trên hành lang trống trải.
Trong lòng Esther rối bời. Cô muốn chạy thẳng đến tháp Thiên Văn để kiểm tra tình hình, nhưng vì có Ernie và Hannah đi cùng, cô không thể làm vậy.
Dần dần, họ bắt gặp một vài người – đều là những học sinh tò mò ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
"Ginny!" Esther gọi cô gái tóc đỏ đang vội vã chạy về phía phòng y tế: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ginny dừng lại một chút, thở hổn hển, giọng gấp gáp: "Tử Thần Thực Tử! Tử Thần Thực Tử đã vào trường! Bill bị thương, còn nhiều người đang ở phòng y tế!"
Esther lập tức hỏi: "Bên ngoài vẫn còn thành viên Hội Phượng Hoàng chứ?"
"Còn! Rất nhiều! Họ vừa đẩy lùi đám Tử Thần Thực Tử, nhưng cụ thể thế nào thì tớ không rõ!" Ginny nói nhanh vài câu rồi vội vã chạy tiếp.
Esther đẩy nhẹ Ernie, nói với anh ấy: "Anh và Hannah theo Ginny đến phòng y tế xem tình hình, em sẽ đi kiểm tra chỗ khác."
Ernie gật đầu, giờ đây khi biết Tử Thần Thực Tử đã bị đẩy lùi, anh ấy không còn quá sợ hãi. "Em phải cẩn thận nhé!" Anh dặn dò, rồi nhanh chóng đuổi theo Ginny cùng Hannah.
Esther nhanh chóng chạy ra khỏi lâu đài, đến khu vực dưới tháp Thiên Văn. Nhưng ở đó không có dấu vết nào của thi thể của cụ Dumbledore.
Cô nhíu mày, quay người nhìn về phía Rừng Cấm. Túp lều của bác Hagrid đang cháy dữ dội, và có vài người đang vội vã chạy về phía này.
Trong số họ, một người đang ôm một người khác.
Khoảng cách quá xa khiến Esther không nhìn rõ, nhưng cô đoán được đó có thể là Lupin và những người khác. Người được ôm rất có thể là Harry, sau khi chứng kiến cái chết của cụ Dumbledore.
Không thấy bóng dáng Tử Thần Thực Tử nào xung quanh, cô đoán Draco đã rời đi cùng với họ.
Khi cô còn đang ngẩn người, một bóng phượng hoàng mờ ảo bất ngờ xuất hiện trước mặt. Hình bóng mờ nhạt ấy không quá rõ ràng trong màn đêm, nhưng đủ khiến cô ngỡ ngàng.
Phượng hoàng bắt đầu bay về phía xa, Esther lập tức đuổi theo.
Nó lượn qua những thành viên Hội Phượng Hoàng đang chạy về phía này, vòng qua một đoạn lớn, dẫn cô chạy sâu vào Rừng Cấm.
Đến khi vào sâu trong rừng, bóng phượng hoàng biến mất, và cụ Dumbledore trong chiếc áo choàng trắng xuất hiện trước mặt cô.
"Tôi nghĩ là tôi vừa diễn hơi quá, nhưng may mắn là đã lừa được bọn họ."
Vị phù thủy già mỉm cười nhẹ nhàng nói với Esther.