Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 322: Kết thúc cốt truyện năm thứ sáu



Editor: Moonliz

Sau tang lễ của Dumbledore, tất cả học sinh đều chuẩn bị rời khỏi trường Hogwarts.

Esther không đi tàu tốc hành Hogwarts mà được cha mẹ đưa thẳng về nhà.

Sau khi rời khỏi Hogwarts, cha mẹ cô dùng phép Độn thổ để đưa cô trở về ngôi nhà tại làng Ottery - St. Catchpole. Đã một thời gian không quay lại, mọi thứ xung quanh có vẻ hơi xa lạ.

"Con nghỉ ngơi một chút đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ chuyển nhà." Mẹ cô, bà Laetitia nhẹ nhàng xoa mái tóc vàng mềm mại và xinh đẹp của Esther, giọng nói dịu dàng.

Không biết từ khi nào, Esther đã cao gần bằng mẹ mình.

Esther nhìn mẹ: "Chúng ta sẽ chuyển về nhà ông nội, đúng không ạ?"

Laetitia đáp: "Đúng vậy, bây giờ nơi này không còn an toàn nữa. Cụ Dumbledore qua đời, chắc chắn bọn Tử Thần Thực Tử sẽ càng trở nên liều lĩnh hơn. Mà cha con là một phù thuỷ gốc Muggle nổi tiếng, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của chúng."

Esther quay sang nhìn cha mình, ông David.

David không biểu lộ cảm xúc, dường như trông ông không mấy để tâm đến việc bị Tử Thần Thực Tử nhắm đến.

"Esther, con nói thật với cha đi." David nhìn Esther, giọng nghiêm túc: "Cụ Dumbledore thật sự đã chết chưa?"

Esther không trả lời ngay mà hỏi lại: "Tại sao cha lại nghi ngờ chuyện này?"

David nói: "Vì điều này không giống phong cách của con. Lần này Tử Thần Thực Tử xâm nhập vào Hogwarts mà con lại hoàn toàn không tham gia. Phải biết rằng năm ngoái con còn xông vào Bộ Pháp Thuật để cứu Black."

Esther im lặng một lúc, sau đó nói: "Nhỡ đâu vì con bất lực trước cái chết của cụ Dumbledore nên mới không thể làm gì thì sao?"

David đáp ngay: "Không thể nào, điều đó không giống với tính cách của con."

Esther: .........

"Ý cha là con quá tự cao tự đại, phải không?"

Esther hiểu ra ẩn ý của David.

"Cha đâu có nói thế, con đừng hiểu sai ý cha." David phủ nhận, ông ngả người trên ghế sofa, ánh mắt vẫn dán chặt vào Esther: "Đừng đánh trống lảng, con vẫn chưa trả lời câu hỏi của cha."

Esther thở dài: "Mặc dù cụ Dumbledore không nói rõ, nhưng con nghĩ cụ không muốn tiết lộ chuyện này cho quá nhiều người biết."

Một câu nói chẳng tiết lộ gì nhưng cũng đã nói lên tất cả.

David và Laetitia liếc nhìn nhau, rõ ràng nét mặt của cả hai đã thả lỏng hơn.

"Được rồi, cha mẹ hiểu rồi." David không nhịn được mà mỉm cười. Ông vươn tay xoa đầu Esther, nhưng so với mẹ cô, động tác của ông có phần thô bạo hơn nhiều. Esther lập tức né khỏi bàn tay của ông, đứng sang một bên, trừng mắt nhìn ông giận dữ.

"Tối nay ăn gì? Cha tự tay nấu cho con nhé?"

David không để ý đến ánh mắt giận dỗi của Esther, tâm trạng ông vẫn rất tốt.

Nhưng khi ông vừa nói xong câu này, Esther lập tức chuyển sang vẻ mặt hoảng sợ, lắc đầu lia lịa: "Thôi ạ, con không đói."

Đùa à? Với tay nghề nấu nướng của cha cô, ngay cả chó cũng chưa chắc ăn nổi.

Mẹ cô, bà Laetitia cũng lên tiếng: "Thôi đừng nấu ăn nữa, chắc mọi người cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì. Anh đi dọn dẹp mấy thứ của mình đi. Ngày mai phải chuyển nhà mà sách của anh thì nhiều quá."

Tất nhiên David nhận ra vợ con không muốn ông vào bếp. Dù vậy, ông vẫn rất tự tin vào tay nghề của mình. Trước đây, ông không biết nhiều, nên mới gặp vài trục trặc, nhưng dạo gần đây, khi không làm việc tại Bộ Pháp Thuật, ông đã đọc rất nhiều sách về nấu ăn và tự cho rằng mình đã "nghiên cứu thấu đáo" môn nghệ thuật này.

Tuy nhiên, thấy họ không tin tưởng, ông cũng đành thôi. Dù sao ông cũng không hẳn thích nấu ăn lắm.

David đồng ý với đề nghị của vợ, rồi quay sang dọn dẹp đống sách quý của mình.

Esther cũng trở về phòng để thu dọn đồ đạc. Cô có nhiều đồ, nhưng việc thu dọn lại rất dễ dàng. Cô chỉ cần vung đũa phép, vali tự động mở ra, quần áo lần lượt xếp hàng bước vào vali mà cô chẳng cần phải động tay.

Dù luật pháp cấm phù thủy dưới 17 tuổi sử dụng phép thuật ngoài trường học, nhưng khi có phù thủy trưởng thành ở gần, Bộ Pháp Thuật thường sẽ bỏ qua. Huống hồ, hiện tại Bộ đã bị Voldemort thâm nhập, lo cho mình còn không xong, sao có thể để ý những chuyện lặt vặt khác.

Chỉ còn một năm nữa.

Trong lúc sắp xếp đồ đạc, Esther không khỏi thở dài. Năm nay sẽ là năm khó khăn nhất, nhưng nếu vượt qua, tất cả sẽ kết thúc. Ngày tháng bình thường và yên ổn không còn xa nữa.

Rõ ràng hôm đó Draco đã nói "mai gặp", nhưng đến giờ vẫn chưa liên lạc lại với cô.

Dẫu vậy, cô không cảm thấy quá thất vọng, vì cô biết chắc rằng hiện tại hắn cũng đang trải qua những ngày tháng không dễ dàng.

Đang mải nghĩ ngợi, cô nghe tiếng mẹ gọi từ dưới lầu: "Esther, có bưu kiện gửi cho con, xuống lấy đi!"

Cô lập tức quay lại thực tại, bước ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang.

Trong phòng khách, mẹ cô đặt một gói bưu kiện trên bàn. Nhìn thấy Esther, bà nói: "Vừa có cú mèo mang tới. Trên đó ghi tên con, chắc là quà từ bạn con."

Mặc dù bà cũng hơi tò mò vì không phải dịp gì đặc biệt mà lại có người gửi quà, nhưng bà không quan tâm đó là ai hay bên trong là gì.

Esther vội mở gói bưu kiện. Bên trong là một lọ thuốc lấp lánh màu vàng. Dù không ghi tên người gửi, nhưng cô biết rõ ai là chủ nhân món quà này.

Ngoài giáo sư Snape – người đã từng hứa với cô – thì còn ai có thể gửi tặng cô một lọ Phúc Lạc Dược được chứ?

Cô mỉm cười, vui vẻ nhận lấy lọ Phúc Lạc Dược, sau đó quay sang hỏi mẹ: "Mẹ, tối nay mẹ làm cho con một cái bánh ngọt nhỏ được không?"

"Không được." Laetitia từ chối không chút do dự: "Bánh ngọt tốn công lắm, ngày mai về nhà ông nội con, ở đó tha hồ có người làm cho con. Hôm nay đừng làm khó mẹ nữa."

"Vâng ạ." Esther không tỏ ra buồn bã, cô mang lọ Phúc Lạc Dược về phòng.

Sau khi trở lại, cô đặt lọ Phúc Lạc Dược cạnh lọ máu kỳ lân nhỏ mà mình từng nhận được trước đây, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Bữa tối hôm đó, cả nhà ăn uống đơn giản và nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị sáng mai rời đi, trở về biệt thự của ông nội cô.

Khi họ trở về, ông nội không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng bà nội Hawks lại tỏ ra rất vui mừng.

"Vậy là ngôi trường pháp thuật đó bị buộc phải đóng cửa, đúng không, Ess? Con sẽ không còn được học ở đó nữa à?" Bà cụ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Esther. "Không sao, chúng ta có thể tìm một trường trung học bình thường cho con. Bà sẽ liên hệ ngay, sau kỳ nghỉ hè, con có thể đi học."

"Có lẽ là không thể."

Esther từ chối thiện ý của bà Hawks: "Vì con đã hứa với hiệu trưởng Dumbledore, rằng con vẫn còn một số việc phải làm tiếp."

Nụ cười trên gương mặt bà Hawks lập tức biến mất. Bà cụ bất lực nhìn Esther: "Thôi được rồi, bà biết con sẽ không đồng ý. Cả nhà mình ai cũng có cái tính này."

Bà cụ lẩm bẩm một câu nhỏ, trông như thể đang rất mệt mỏi.