Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 324: Cuộc Thảo Luận Về Hôn Lễ



Editor: Moonliz

Hôn lễ của Bill và Fleur được tổ chức rất long trọng.

Trong khu vườn nhà Weasley, một chiếc lều khổng lồ đã được dựng lên. Thảm dài được trải thẳng tắp, hai bên là những cột trắng lớn được trang trí bằng những bó hoa tươi rực rỡ.

Gia đình Weasley có rất nhiều họ hàng, vì vậy hôm đó khách mời vô cùng đông đúc. Bên phía Fleur cũng đến rất nhiều người thân, trong đó có vài phù thủy vô cùng xinh đẹp, dường như cũng mang dòng máu Tiên nữ giống cô ấy.

Không ít người không thể rời mắt khỏi họ trong buổi lễ.

Ngoài gia đình Weasley, còn có nhiều người Esther quen biết, như Lupin, Tonks, Hagrid, Sirius, và các thành viên khác của Hội Phượng Hoàng.

Quyết định của Esther khi nhờ David mang Phúc Lạc Dược đến cho họ là vô cùng đúng đắn. Trong nhiệm vụ lần đó, Moody bị thương nặng nhưng may mắn không thiệt mạng như trong nguyên tác. Dù ông ấy không coi chấn thương của mình là chuyện lớn, các thành viên Hội Phượng Hoàng vẫn kiên quyết yêu cầu ông ấy nghỉ ngơi, vì vậy ông ấy không có mặt tại lễ cưới.

Gần đây Lupin và Tonks vừa lặng lẽ kết hôn. Việc người cháu gái và bạn thân của mình kết hôn khiến Sirius có cảm xúc rất phức tạp. Nhưng nhìn chung, chú ấy vẫn vui mừng cho họ.

Dù ngoài mặt luôn nói: "Ai cũng có cuộc sống riêng", Sirius lại hay cố tình làm dáng vẻ người lớn nghiêm khắc để trêu đùa cặp đôi này.

Esther biết chuyện này vì lần trước cô đến trụ sở Hội Phượng Hoàng cùng cha mình. Đó là lần đầu cô được đi, vì tò mò nên cô năn nỉ mãi David mới đồng ý dẫn theo.

Dù David nói năng chua ngoa, nhưng chỉ cần cô nhõng nhẽo một chút, thì dù là lúc cô 6 tuổi hay 16 tuổi, ông cũng chẳng thể từ chối.

Quay lại hiện tại, Esther đứng chán chường bên mẹ, người đang trò chuyện cùng ai đó. Có lẽ nhận ra con gái đang buồn chán, mẹ cô quay sang dịu dàng xoa đầu cô: "Đi chơi với các bạn con đi, nhớ cẩn thận nhé."

Esther như được ân xá, nhanh chóng gật đầu rồi chạy biến.

Cô đảo mắt một vòng quanh khu vườn. Các anh chị nhà Weasley đang bận rộn đón khách, chẳng ai rảnh để trò chuyện với cô. Vì thế, cô quyết định tìm Luna, người đang ngồi xổm nghiên cứu các yêu tinh.

Luna mặc một chiếc váy vàng rực rỡ, trên đầu còn cài một bông hoa hướng dương. Tuy phong cách này có phần kỳ lạ, nhưng nếu quen rồi, lại thấy nó rất hợp với cô ấy.

Ít nhất trong đám đông, Esther có thể nhận ra Luna ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Những con yêu tinh này trông xấu xí thật."Esther đứng bên cạnh, nhìn những con yêu tinh kêu chí chóe và nhận xét.

"Đúng là chúng không đẹp lắm, nhưng nhìn lâu lại thấy đáng yêu." Luna ngẩng đầu lên, liếc Esther một cái.

Lúc nào đôi mắt của Luna cũng mang một vẻ mơ màng, khiến người khác khó mà đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng dù có kỳ lạ đến đâu, "cô gái kỳ quặc" Luna vẫn là một người đáng tin cậy. Bất kể trong trận hỗn loạn ở Sở Bí mật hay lần Tử Thần Thực Tử xâm nhập trường học, Luna luôn dũng cảm hỗ trợ mà không bao giờ là gánh nặng.

"Ái!" Đột nhiên Luna kêu khẽ, giơ tay lên cho Esther xem: "Nhìn này, tớ vừa bị yêu tinh cắn."

Esther nhìn vết thương trên đầu ngón tay Luna một giây, rồi vung đũa phép, làm biến mất vết thương nhỏ xíu ấy.

"Cảm ơn cậu." Luna chớp mắt: "Cậu có muốn đi xem cô dâu cùng tớ không? Chắc Hermione và mọi người đang ở đó."

Esther gật đầu: "Được thôi."

Dù sao nhìn một Fleur xinh đẹp cũng dễ chịu cho mắt hơn nhiều so với những con yêu tinh xấu xí.

Khi họ vừa bước vào lều, đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ hơi mập đang cằn nhằn về món đồ trang trí trên đầu Fleur: "Không phải đeo thế này, phải đeo thế kia."

Nói rồi, người phụ nữ kia đưa tay giúp Fleur chỉnh lại món đồ trang trí, vừa làm vừa nói: "Đây là món đồ gia truyền đã mấy thế kỷ, do yêu tinh chế tác, rất quý giá. Nhìn cháu trông cũng xinh đẹp mà sao có vẻ vụng về thế nhỉ?"

Giọng điệu của bà ta khá thiếu lịch sự, nhưng hôm nay Fleur rất vui, nên không để ý. Tuy nhiên, mấy cô em họ của cô ấy đứng bên cạnh thì lườm bà ta đến mức mắt sắp lật ngược lên trời.

"Esther! Luna! Hai người đến rồi!"

Hermione cũng có mặt trong đám đông. Nhìn thấy Esther và Luna, cô ấy lập tức vui vẻ chạy lại.

Hôm nay Hermione mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.

"Hôm nay trông chị đẹp ghê!"

Esther không ngần ngại khen ngợi.

Hermione hơi ngượng ngùng vì được khen, nhưng vẫn mỉm cười tự tin đáp lại: "Cảm ơn em! Hôm nay em cũng rất xinh!"

Nói xong, như nhận ra quên mất Luna, cô ấy vội vàng bổ sung: "Luna, hôm nay em cũng rất đáng yêu!"

Sau màn trao đổi lời khen, cả ba cùng bước đến gần hơn để nhìn cô dâu – nhân vật chính của buổi lễ.

Hôm nay Fleur diện một chiếc váy cưới trắng đơn giản. Vẻ đẹp vốn đã rực rỡ của cô ấy nay càng thêm lộng lẫy. Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt khiến mọi người không thể rời mắt.

"Đây lại là ai?"

Người phụ nữ lúc nãy liếc nhìn Esther và Luna, ánh mắt dừng lại khá lâu trên bông hoa hướng dương trên đầu Luna, trông đầy vẻ chê bai.

"Hai bạn học của bọn cháu: Esther Mayne và Luna Lovegood." Hermione lịch sự giới thiệu: "Đây là dì Muriel của nhà Weasley."

Esther chỉ gật đầu chào nhạt nhẽo, rồi quay sang trò chuyện vài câu với Fleur trước khi rời đi.

Bên ngoài, khách mời gần như đã đến đông đủ, chỉ còn đợi buổi lễ chính thức bắt đầu.

"Chẳng biết nhà Weasley chuẩn bị món gì, con mong là đồ ăn ngon."

Sau một vòng đi dạo, cuối cùng Esther quay lại ngồi cùng cha mẹ và thì thầm.

"Chắc là không tệ đâu, phải chiều khẩu vị của mấy vị khách người Pháp nữa. Nói thật, đồ ăn Anh chẳng thể so với món Pháp."

David nhìn về phía trước lều, nơi Fleur đang khoác tay cha mình, chuẩn bị bước vào lễ đường.

"Nếu sau này con kết hôn, con không muốn mang mấy món đồ gia truyền cổ lỗ đó đâu. Con muốn một bộ mới tinh, váy cưới phải có đuôi thật dài và lộng lẫy."

Esther nhìn Fleur đang được cha cô ấy trao tay cho Bill, vừa nhìn vừa nói.

Sau khi Bill bị sói Fenrir Greyback tấn công, khuôn mặt để lại vài vết sẹo. Nhưng nhìn chung, anh ấy vẫn rất điển trai.

David liếc nhìn cô con gái mình: "Mới tí tuổi đầu mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi à?"

Mẹ Laetitia thì khẽ đáp: "Không nhỏ đâu, sang năm là con bé đã trưởng thành rồi. Phù thủy thường kết hôn sớm lắm, có người tốt nghiệp xong là cưới luôn."

David: ..........

"Tư tưởng của phù thủy vẫn dừng ở mấy thế kỷ trước. Thời đại này, mấy ai ở thế giới Muggle còn kết hôn sớm như thế. Nhiều cô gái còn chọn không kết hôn."

David lên tiếng phản đối.

Esther cố ý cười tinh nghịch với David: "Con hiểu ý cha rồi. Thế nên con quyết định hoãn lại vài năm, con sẽ không nghĩ đến chuyện cưới xin trước khi đủ 20 tuổi đâu."

David: "........ Vậy ban đầu con định bao nhiêu tuổi thì cưới?"

"Tất nhiên là 18 tuổi rồi!"

David: .......

Lông mày ông nhíu lại chặt hơn.

Esther suýt chút nữa bật cười lớn.

"Thôi, đừng trêu cha con nữa. Làm sao mà ông ấy nỡ để con kết hôn được."

Mẹ Laetitia thở dài, dịu dàng xoa đầu Esther.

"Anh chẳng tiếc nuối gì cả."

David cứng miệng đáp: "Cha không quan tâm!"