Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 325: Sự cố trong lễ cưới



Editor: Moonliz

Sau khi cô dâu chú rể thực hiện lời thề, đối với Esther, khi đó lễ cưới mới chỉ bắt đầu.

Cuối cùng cô cũng có thể ăn được rồi.

Đồng thời, nhạc cưới bắt đầu vang lên, cô dâu chú rể dẫn đầu nhảy điệu mở màn, sau đó mọi người lần lượt đổ vào sàn nhảy.

Càng lớn, vẻ đẹp của Esther càng nổi bật. Ngũ quan tinh xảo, vóc dáng mảnh mai. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài đến gối, thắt lưng phối màu xanh nhạt bản to, làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, tựa như có thể ôm gọn trong lòng bàn tay. Mái tóc dài xoăn màu vàng óng buông xuống ngang eo, khi ánh sáng mặt trời hay ánh đèn chiếu vào, trông như phát sáng.

Dù chỉ đứng một góc ăn, cô vẫn thu hút ánh nhìn của không ít chàng trai. Chẳng mấy chốc, đã có người lấy hết can đảm bước tới định mời cô nhảy, nhưng chưa kịp mở lời đã bị ánh mắt của David – cha cô – dọa sợ mà rút lui.

Thi thoảng, cũng có vài cậu trai can đảm hơn, làm ngơ ánh mắt của David để mời Esther nhảy, nhưng cô đều từ chối.

Những chàng trai thất vọng rời đi, nhưng vẫn có một số không bỏ cuộc, tự tin rằng mình sẽ thành công.

David nhìn con gái mình, người dường như không chút hứng thú với bất kỳ cậu trai nào, lông mày nhíu chặt. Vừa định nói gì đó thì Laetitia, vợ ông nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay ông, ngầm bảo ông im lặng.

David quay đầu, rõ ràng không hài lòng với hành động ngăn cản của Laetitia, nhưng cũng không nói gì thêm.

Esther không để ý đến những cử chỉ nhỏ giữa cha mẹ mình. Cô bắt đầu thấy lễ cưới trở nên nhàm chán.

"Mẹ nghĩ sao con không ra sàn nhảy cùng mọi người?" Laetitia bất ngờ hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Con không thích nhảy." Esther đáp: "Với cả trông mấy cậu trai kia cũng ngốc nghếch kiểu gì ý, con không muốn nhảy cùng họ."

David quay lại, định nói điều gì thì lại bị Laetitia ngăn cản.

"Vậy sao? Vậy con gái nhỏ của mẹ thích mẫu chàng trai như thế nào?" Laetitia vẫn nhẹ nhàng hỏi.

Esther trầm ngâm, rồi liếc nhanh qua sắc mặt của cha mình. Cuối cùng, cô ghé tai mẹ thì thầm: "Con thích những chàng trai phong độ và đầy chí khí."

Laetitia ngạc nhiên đôi chút: "Thật sao? Quả là ngoài dự đoán của mẹ."

David đã âm thầm ghé đầu lại gần, cố nghe lén cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

Nhận ra hành động của cha, Esther đẩy ông ra: "Đừng có nghe trộm bọn con nói chuyện!"

Khóe miệng David giật giật, vừa định mở lời thì một thần hộ mệnh bạc xuất hiện từ trên cao, mang theo giọng nói của Kingsley Shacklebolt: "Bộ Pháp thuật đã sụp đổ, Bộ trưởng Scrimgeour đã chết, các Tử Thần Thực Tử đang tiến về đây!"

Đám đông im lặng trong giây lát, rồi bùng nổ những tiếng hét kinh hoàng. Khách mời chạy tán loạn, trong khi các Tử Thần Thực Tử mang mặt nạ xuất hiện, bắt đầu tấn công.

Esther vốn đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, nên từ đầu lễ cưới, cô chưa từng buông cây đũa phép trong tay ra. Cô là một trong những người phản ứng nhanh nhất, nhưng có cha mẹ ở đây, nên cô không cần ra tay.

David bình tĩnh nói với Laetitia: "Em đưa Ess rời đi trước."

Laetitia lập tức nắm tay Esther và dùng phép Độn thổ rời đi mà không hề do dự.

Chỉ trong tích tắc, hai mẹ con đã xuất hiện tại ngôi nhà gần nhà Weasley.

"Con còn giữ khoá cảng dẫn tới căn nhà mà ông nội để lại ở London, đúng không? Con hãy đến đó trước. Mẹ sẽ quay lại hỗ trợ cha con."

Dù gương mặt mẹ hiện vẻ lo lắng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng trấn an Esther.

Esther lộ vẻ lo âu, nhưng mẹ cô đã lên tiếng: "Đừng lo, hãy tin vào sức mạnh của cha mẹ con."

Esther gật đầu, thời gian rất gấp rút. Cô vẫn có thể nghe thấy tiếng hét vang lên từ nhà Weasley từ xa. Cô lấy khoá cảng mang theo bên mình và nhanh chóng rời đi.

Mẹ cô dõi theo đến khi cô hoàn toàn biến mất, sau đó mới dùng phép Độn Thổ quay lại.

Esther nhắm mắt, cảm giác chóng mặt do di chuyển biến mất dần, cô mới từ từ mở mắt ra.

Cô đang đứng trong phòng khách trên tầng hai. Xung quanh hơi tối, nhưng vì ngôi nhà được dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ.

Cô sững người vài giây rồi bước tới chiếc điện thoại gần đó, định gọi cho ông nội để báo tin.

Nếu nói về người đáng tin nhất trong nhà, thì không ai ngoài ông nội của cô.

Vừa cầm lấy điện thoại, cô phát hiện trên nó có một vết trầy xước.

Cô nhíu mày. Rõ ràng lần trước khi đến đây không hề có vết này.

Để đảm bảo an toàn, cô đặt điện thoại xuống, bật đèn lên. Ánh sáng khiến cả phòng khách sáng rực như ban ngày.

Cô quan sát một vòng quanh phòng nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Sau đó, cô kiểm tra các phòng khác, cũng không có gì khác lạ.

Khi xuống tầng một, cô mới nhận ra vài dấu hiệu bất thường, như trong thùng rác có một vỏ hộp sữa chua đã uống hết, số thức ăn trong tủ lạnh giảm đi, và trên ghế sofa xuất hiện một chiếc chăn lạ.

Cô nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người trong nhà. Trong lúc còn băn khoăn, cô chợt nhớ ra điều gì đó, gõ nhẹ lên trán, tự trách: "Sao mình lại quên mất chuyện này chứ?"

Cô định lấy chiếc gương hai mặt ra theo thói quen, nhưng nhớ ra hôm nay đi dự đám cưới, váy không có túi lớn, nên cô không mang theo.

Cô nhíu mày, sau đó tìm giấy bút để lại một mẩu giấy trên tủ lạnh: "Anh đã ghé qua đúng không? Xin lỗi vì em không thường xuyên ở đây. Nếu có vấn đề gì, hãy gọi số bên cạnh máy điện thoại trên tầng hai. Sẽ có người đến hỗ trợ, chẳng hạn như chuẩn bị cho anh một bữa ăn nóng hổi."

Cô cẩn thận không viết tên cụ thể, nhưng nếu thực sự là Draco, chắc chắn hắn sẽ hiểu người viết là ai.

Viết xong, cô quay lại tầng hai để gọi điện cho ông nội.

Dường như ông nội đang họp nhưng vẫn nghe điện thoại của cô. Nghe xong câu chuyện, ông cụ chỉ nói: "Ông sẽ cho người đến đón con về nhà. Còn cha mẹ con thì không cần lo, họ đều là những người trưởng thành cả. Nếu không thắng nổi thì ít nhất cũng chạy được."

Được thôi.

Nếu ông nội không lo lắng, thì chắc cha mẹ cô thực sự không có vấn đề gì.

Khi Esther về đến nhà, trời đã tối muộn.

Cha mẹ cô cũng đã về và bất ngờ hơn, họ còn mang theo cả Harry, Hermione và Ron.

Esther nhìn thấy họ thì lộ vẻ kinh ngạc, còn nhóm Harry thì ngồi không yên.

"Esther, em về rồi!"

Hermione là người đứng dậy chào cô đầu tiên.

Như đọc được thắc mắc trên khuôn mặt Esther, Harry giải thích: "Ông Mayne đưa bọn anh tới đây để trốn tạm. Tử Thần Thực Tử đang săn lùng anh khắp nơi. Ông ấy nói nơi này an toàn hơn."

Ron thì không kiềm chế được mà thốt lên: "Esther, nhà em lớn thật đấy!"

Esther mỉm cười: "Vậy các anh cứ nghỉ ngơi đi. Đúng là nhà ông nội em có mức độ an toàn rất cao."

Cô vừa nói vừa gọi người hầu mang trà và bánh ngọt ra cho họ.

Họ trò chuyện một lúc về những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè, rồi David bước vào.

"Sirius nhắn tôi đưa các cháu tới nhà anh ta trước."

Harry lập tức đứng bật dậy: "Chú ấy về rồi ạ? Có ai bị thương trong nhóm không ạ?"

David giải thích: "Anh ta chưa về, vẫn đang xử lý một số việc. Hội Phượng Hoàng có người bị thương, nhưng không ai thiệt mạng. Được rồi, không cần lo lắng nhiều, đây không phải chuyện các cháu cần bận tâm. Mau nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa các cháu qua đó."

Harry, Hermione và Ron nắm tay David. Chỉ trong chớp mắt, cả nhóm đã biến mất khỏi chỗ cũ.