Editor: Moonliz
David trở về rất nhanh. Khi ông trở lại, Esther đang trò chuyện về những sự việc đã xảy ra sau đó cùng mẹ Laetitia.
Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, chủ yếu là nhóm Tử Thần Thực Tử đến để bắt Harry. Nhưng vì Harry không có ở đó, nên họ đã rời đi.
Tình hình hiện tại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn so với trước đây. Bộ Pháp Thuật đã hoàn toàn nằm trong tay Voldemort và nhóm Tử Thần Thực Tử. Thậm chí cả tờ Nhật báo Tiên tri cũng bị kiểm soát. Họ bắt đầu ép buộc các phù thủy có xuất thân Muggle phải đến Bộ Pháp Thuật để đăng ký danh tính. Nếu không thể chứng minh tổ tiên của mình có dòng máu phù thủy, rất có thể những người đó sẽ bị họ bắt giữ.
Ngoài ra, họ còn cưỡng chế tất cả các học sinh có dòng máu phù thủy phải đến học tại trường Hogwarts.
"Vì vậy, con sẽ phải trải qua một năm học đầy khắc nghiệt và đau khổ. Hogwarts cũng không còn an toàn, giờ đây nó giống như tất cả những nơi khác."
Sáng hôm sau, cả gia đình họ cùng đọc tờ Nhật Báo Tiên tri. Cha David của Esther nhìn cô với vẻ lo lắng.
Esther không ngạc nhiên về những chuyện này. Ngay cả khi gia đình phản đối việc cô trở lại Hogwarts, vì chỉ cần cả nhà rời khỏi Anh Quốc, nhóm Tử Thần Thực Tử cũng không thể tìm ra họ.
Người giàu có thể sống thoải mái ở bất cứ đâu.
Nhưng Esther vẫn không đồng ý. Cô đã hứa với cụ Dumbledore rằng trong năm học khó khăn nhất, cô sẽ ở lại trường để đoàn kết và giúp đỡ các học sinh khác tránh khỏi sự đàn áp của nhóm Tử Thần Thực Tử. Mặc dù không có cô, Neville cũng có thể làm rất tốt.
"Yên tâm đi, con không sợ." Esther bình tĩnh đáp lời cha mình, nhưng trong lòng lại nghĩ, không biết sau khi khai giảng có còn gặp được Draco hay không.
"Nhưng con đã đột nhập vào Sở Bí mật cùng nhóm Harry, thậm chí phá hủy quả cầu tiên tri ngay trước mặt nhóm Tử Thần Thực Tử. Chắc chắn họ sẽ nhắm vào con nhiều hơn."
David vẫn đầy lo lắng.
"Nhưng nếu không đi thì cũng sẽ gây ra phiền phức. Đừng lo cho con. Con sẽ tự bảo vệ mình. Dù sao, cuộc chiến cũng sắp kết thúc rồi."
Cô lẩm bẩm một câu.
David lập tức chú ý: "Ý con là..."
"Nếu may mắn, con có thể tốt nghiệp Hogwarts một cách suôn sẻ."
Esther nói mập mờ một câu, để lại cho David sự suy ngẫm, còn cô thì quay người lên lầu để thu dọn đồ đạc.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng. Cô phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
Lần này, cô không để cha mẹ tiễn mình đến sân ga mà tự mình xách hành lý đi.
Bình thường sân ga luôn náo nhiệt, nhưng năm nay lại vắng lặng hơn nhiều. Gương mặt của các học sinh và phụ huynh đều tràn ngập lo lắng, dường như chẳng ai muốn đến trường.
Năm nay, Donna, Ariana và Justin đều không quay lại học. Họ đều là phù thủy xuất thân Muggle, không đến trường là quyết định đúng đắn nhất.
Khi mọi người tụ tập, không khí cũng chẳng vui vẻ nổi. Họ trò chuyện một cách rời rạc, trong lời nói đều ẩn chứa sự bất mãn về việc bạn bè không thể đến trường và viễn cảnh học tập sắp tới ở Hogwarts.
"Harry cũng không đến trường năm nay."
Hannah nói: "Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi. Bây giờ Harry đang bị truy nã, nhóm Tử Thần Thực Tử treo thưởng một vạn Galleon vàng. Trong tình hình như thế này, dĩ nhiên Harry phải trốn càng xa càng tốt."
"Không chỉ Harry." Susan cũng nói: "Ron và Hermione cũng không đến. Chắc họ đang chạy trốn cùng với nhau. Quan hệ của họ thân thiết như thế nên chắc chắn sẽ không bỏ mặc Harry."
Esther vẫn im lặng, lắng nghe mọi người trò chuyện. Cô biết lúc này nhóm Harry đã bắt đầu hành trình tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá. Đồng thời, cô cũng hiểu rằng, chỉ cần vượt qua năm nay, mọi thứ sẽ kết thúc.
"Điều quan trọng hơn là giáo sư Snape trở thành hiệu trưởng mới của Hogwarts! Ông ta chính là kẻ giết chết hiệu trưởng Dumbledore!" Ernie tức giận nói: "Họ còn để anh em nhà Carrow làm giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám và môn Muggle học. Cả hai đều là Tử Thần Thực Tử. Tớ không dám tưởng tượng chúng sẽ đối xử với chúng ta thế nào!"
"Vì vậy, có lẽ chúng ta phải đoàn kết lại như cách đã làm với Umbridge." Susan bình tĩnh đề xuất: "Chúng ta nên tìm xem D.A. còn bao nhiêu thành viên, và trước khi đến trường, hãy bàn bạc kế hoạch."
Đề xuất này được mọi người đồng tình, ngay cả Esther cũng gật đầu.
Thế là bốn người họ bước ra khỏi khoang tàu, bắt đầu tìm kiếm các thành viên khác.
Họ nhanh chóng nhìn thấy Ginny. Cô ấy mừng rỡ ngay khi nhìn thấy họ: "Merlin ơi! Thật trùng hợp, em đang định tìm mọi người đây! Nhanh qua đây đi!"
Cô ấy vẫy tay, mọi người nhanh chóng đi theo cô ấy vào một khoang tàu khác.
Neville và Luna đã chờ sẵn ở đó.
"Tạ ơn trời, tơ còn lo các cậu không thể đến trường được."
Nhìn thấy bốn người, Neville thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy hiện tại, đội D.A. chỉ còn bảy người chúng ta đúng không?"
Hannah hỏi.
Ginny gật đầu: "Em nghĩ là vậy, chỉ còn chúng ta thôi."
"Vậy mọi người mau bàn xem học kỳ này phải làm gì đi. Chúng ta không thể ngồi yên chịu trận mãi được."
Ernie nhanh chóng bắt nhịp, anh ấy niệm vài câu thần chú để đảm bảo không ai nghe lén được, sau đó nói ngay: "Tớ nghĩ tất cả chúng ta đều tin tưởng Harry, đúng không? Vậy nên, học kỳ này, chúng ta nên cố gắng mở rộng đội D.A. Thứ nhất, để các học sinh có thể hỗ trợ lẫn nhau. Thứ hai, nếu Harry quay lại, chúng ta có thể trở thành hậu phương cho cậu ấy."
"Ý kiến hay, tớ đồng ý." Neville hưởng ứng.
"Nhưng chắc chắn tình hình năm nay phức tạp hơn trước rất nhiều. Chúng ta cần phải cực kỳ cẩn thận." Ginny nhắc nhở.
"Cha em bảo, nếu mọi người có bất cứ ý tưởng gì, có thể ẩn danh đăng lên tờ Cổ động viên." Luna vừa thoáng mơ màng, giờ đã quay lại thực tại và nói.
Susan gật đầu: "Thế thì còn gì bằng. Giờ Nhật báo Tiên tri đã bị nhóm Tử Thần Thực Tử kiểm soát, thông tin trên đó hoàn toàn sai lệch."
Mọi người thảo luận rôm rả. Đột nhiên, Ginny quay sang nhìn Esther: "Esther, cậu có ý kiến gì không?"
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đổ dồn vào Esther.
Esther ngập ngừng một chút, rồi nói: "Mọi người nói rất đúng, em không có gì bổ sung cả. Chỉ mong mọi người chú ý an toàn. Chắc mọi người vẫn giữ đồng Galleon mà Hermione từng làm chứ? Chúng ta sẽ dùng nó để liên lạc.
Năm nay chắc chắn sẽ còn khắc nghiệt hơn những gì chúng ta tưởng tượng. So với Umbridge, có lẽ những người này còn độc ác hơn nhiều. Nhưng em hy vọng mọi người đừng sợ hãi, đừng chùn bước. Tin em đi, chúng ta chắc chắn sẽ giành được chiến thắng cuối cùng!"
"Không hiểu sao, nghe Ess nói thế, tự nhiên anh thấy yên tâm hơn nhiều." Ernie mỉm cười nhìn Esther.
Những người khác cũng bật cười.