Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 327: Gặp gỡ



Editor: Moonliz

Khi tàu đến ga, trời đã tối.

Mọi người thay đồ xong rồi lần lượt xuống tàu. Esther nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Draco trong đám đông.

Hắn đi một mình, không còn nhóm học sinh Slytherin vây quanh như trước. Trong bóng tối, khuôn mặt hắn tái nhợt, và dường như hắn còn u ám hơn học kỳ trước.

Đôi mắt Esther thoáng hiện vẻ lo lắng. Cô lặng lẽ bước chậm lại, dần dần tách khỏi nhóm của Ernie.

Vì cả ngày nay Esther vốn ít nói, nên ban đầu không ai chú ý đến hành động của cô. Chỉ đến khi nhóm Ernie đã ngồi lên xe ngựa, họ mới nhận ra cô biến mất.

"Ủa? Esther đâu rồi?" Hannah lo lắng nhìn quanh: "Sao mới chớp mắt đã không thấy nữa?"

"Không sao đâu." Ernie nói: "Chắc em ấy đi tìm bạn rồi."

Thật ra, Ernie đã để ý hành động của cô từ trước, chỉ là không nói ra.

Anh ấy chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề. Đến mức này rồi, Esther vẫn không thể buông bỏ Malfoy. Điều này thật kỳ lạ. Bình thường Esther không phải kiểu người bất chấp mọi thứ vì tình yêu, vậy tại sao cô lại hết lòng hết dạ với Malfoy như vậy?

Chẳng lẽ Malfoy đã lén cho cô uống Tình dược?

Nhưng nếu thực sự là Tình dược, hai người họ đã chẳng yêu nhau kín đáo như thế này suốt bao lâu nay.

Vậy có khi nào... đây là true love?

Khuôn mặt Ernie nhăn nhó, không muốn thừa nhận phỏng đoán này.

Ở phía bên kia, Esther lặng lẽ đi theo Draco. Cô thấy hắn đứng rất lâu trước một chiếc xe ngựa, dường như đang nhìn gì đó, rồi mới bước lên xe.

Esther lập tức tiến tới, lễ phép vén rèm lên và hỏi: "Em có thể ngồi cùng xe với anh không?"

Dường như Draco không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô. Khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười: "Tất nhiên rồi."

Esther nhanh chóng bước lên xe. Draco chìa tay ra kéo cô một cái.

Gần như cô đã bị hắn kéo vào lòng ngay khi bước vào.

"Esther..."

Cậu thiếu niên khẽ gọi tên cô, làm trái tim cô mềm nhũn.

"Được rồi, được rồi." Esther vuốt nhẹ mái tóc hắn: "Em biết dạo này anh đã chịu nhiều khổ sở."

Draco bật cười khẽ, ngẩng đầu ra khỏi tay cô, khó chịu nói: "Em đang dỗ dành con nít đấy à?"

"Bởi vì anh giống một chú cún con đáng thương rất cần được dỗ dành mà." Esther cười trêu chọc.

Draco nhíu mày: "Không được gọi anh như thế."

Esther giả vờ thở dài bất lực: "Được rồi, được rồi. Vậy anh bạn trai đẹp trai, phong độ của em ơi, sao mới một mùa hè không gặp đã gầy thế này rồi?"

Draco không muốn trả lời câu hỏi đó, chỉ nói: "Em cũng đâu có béo lên."

"Đừng lảng tránh." Esther đưa tay chạm nhẹ lên mặt hắn: "Cả quầng thâm mắt cũng hiện rõ luôn rồi nè, dạo này anh không ngủ được à?"

Draco cười mỉa: "Có lẽ vậy. Dù sao, nhà anh cũng bị nhóm người đó chiếm mất rồi. Nếu không phải... thì có lẽ cả gia đình anh cũng chẳng còn chỗ để ở."

"Nhưng anh vẫn phải ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Sức khỏe của anh quan trọng nhất." Esther đau lòng, hôn nhẹ lên má hắn.

Draco mím môi, đột nhiên nói: "Esther, em biết không? Năm nay anh có thể nhìn thấy Vong mã rồi."

Esther khựng lại.

"Ngoài cụ Dumbledore, mùa hè này anh còn chứng kiến rất nhiều cái chết." Draco nói, giọng lạnh nhạt, như thể hắn không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng trong ánh mắt vẫn thoáng hiện nỗi sợ hãi. "Ví dụ như giáo sư dạy môn Muggle học, bà ấy đã chết ngay trước mắt anh, sau đó bị con rắn lớn nuốt chửng. Phần lớn thời gian anh chỉ là một kẻ thờ ơ đứng nhìn, đôi khi lại là một kẻ tham gia đáng xấu hổ."

Hắn tiếp tục, giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng đầy cay đắng: "Nói thật, chứng kiến quá trình cái chết xảy ra hoàn toàn không giống như anh từng tưởng tượng. Anh đã nghĩ mình có thể nhẫn tâm cướp đi mạng sống của bất kỳ ai, nhưng giờ anh phải thừa nhận mình chỉ là một kẻ hèn nhát, một kẻ sợ hãi khi đối diện cái chết."

"Đó không phải là hèn nhát." Esther nhìn thẳng vào mắt hắn: "Mỗi con người bình thường đều biết sợ cái chết. Điều đó chứng tỏ anh không phải là một người độc ác hoàn toàn."

Draco cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Không phải người độc ác hoàn toàn ư? Cái chết của cụ Dumbledore chính là do anh gián tiếp gây ra. Trong mắt nhiều người, anh chính là kẻ tội đồ không thể tha thứ. Nếu hôm nay Potter có ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ lao tới giết chết anh."

"Đừng nghĩ vậy. Cái chết của cụ Dumbledore........" Esther khẽ nói, nhưng không thể không tiết lộ một chút: "...là lựa chọn của chính cụ. Đó là một phần trong kế hoạch của cụ."

Draco tròn mắt kinh ngạc: "Ý em là, việc thầy ấy bị Giáo sư Snape giết cũng nằm trong kế hoạch?"

"Đúng vậy."

"Tại sao thầy ấy lại làm vậy?" Draco không thể hiểu nổi.

"Để đạt được chiến thắng cuối cùng."

"Nhưng... nhưng thầy ấy đã chết rồi! Ngay cả khi đánh bại được Voldemort, chẳng lẽ thầy ấy có thể sống lại sao?" Draco vẫn bàng hoàng.

Esther giải thích: "Đó là điểm khác biệt giữa Giáo sư Dumbledore và Voldemort. Voldemort sợ cái chết, còn cụ Dumbledore thì không."

Dĩ nhiên, sự thật là cụ chưa thực sự chết.

Draco chìm trong dòng cảm xúc hỗn loạn, cuối cùng chỉ thốt lên: "Đúng là việc mà một Gryffindor mới có thể làm."

"Em sẽ coi như anh đang khen thầy Dumbledore vậy." Esther cười, rồi hôn nhẹ lên má hắn một lần nữa.

Dù Draco vẫn còn cảm giác tội lỗi, nhưng hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt hắn khi hắn nhắc nhở: "Năm nay anh em nhà Carrow sẽ vào dạy học. Họ đều là Tử Thần Thực Tử, và chắc chắn tàn nhẫn hơn cả Umbridge. Hãy cẩn thận."

"Em biết mà, đừng lo. Mùa hè này em cũng không hề nhàn rỗi đâu." Esther cười tự tin, không hề tỏ ra lo lắng.

Dù sao, khó khăn cũng chỉ kéo dài học kỳ này thôi, tất cả sắp kết thúc rồi.

Khi xe ngựa đến nơi, Esther và Draco phối hợp ăn ý, nhanh chóng thay đổi nét mặt, cả hai trở về dáng vẻ xa cách, không ai thèm để ý đến ai. Họ lần lượt xuống xe, rồi tách về hai hướng trong dòng người mà không nói một lời.

Buổi lễ phân loại năm nay kết thúc rất nhanh, vì hầu như chẳng có bao nhiêu học sinh mới nhập học.

Trên bàn giáo viên, không còn bóng dáng của hiệu trưởng Dumbledore. Giáo sư Snape đứng ở vị trí mà cụ từng ngồi, chỉ đọc qua loa vài quy tắc, sau đó giới thiệu hai giáo viên mới.

Anh em nhà Carrow không hề che giấu sự tôn sùng Voldemort và sự khinh miệt đối với Muggle. Nhưng dù là Giáo sư McGonagall hay các giáo viên khác, thì cũng chẳng ai thèm phản bác.

Thế lực áp đảo khiến họ phải nhẫn nhịn, ngay cả khi họ không đồng tình.

Cả hội trường lặng ngắt, khuôn mặt mọi người đều nặng nề, kể cả các học sinh bên dưới cũng im lìm.

Chưa từng có bữa tiệc khai giảng nào khiến người ta khó nuốt đến vậy.

Esther chỉ ăn được vài miếng rồi không còn muốn ăn nữa.