Editor: Moonliz
Tiết học đầu tiên của học kỳ này là tiết Độc dược.
Thực tế, số học sinh năm nay tiếp tục học môn Độc dược cũng không ít. Ở nhà Hufflepuff, chỉ còn lại Esther và Cassie, vì Thomas không quay lại học.
Nhà Gryffindor chỉ có một mình Ginny, nhà Ravenclaw cũng chỉ có hai học sinh, cùng với một học sinh nhà Slytherin, tổng cộng sáu người.
Giáo sư Slughorn dạy rất nghiêm túc, hoàn toàn tránh nhắc đến tình hình hiện tại. Đồng thời, ông ta cũng không còn cố gắng kết giao với những học sinh có gia thế như năm trước.
Buổi học trôi qua một cách nhàm chán, vì tất cả đều biết trọng tâm là tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vào ngày mai.
Không ai biết điều gì đang chờ đợi họ, nên tất cả đều thấp thỏm lo âu.
Do số lượng học sinh giảm sút, giờ đây các lớp học đều gộp cả bốn nhà lại với nhau.
Sự thật đã không ngoài dự đoán của mọi người.
Trong tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Amycus Carrow bắt đầu bài giảng bằng cách ca ngợi sức mạnh của Voldemort, bày tỏ lòng sùng bái của mình với hắn ta. Thậm chí gã còn khoe Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay trước mặt cả lớp.
Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của học sinh.
Esther hiểu rõ mục đích của Voldemort khi đưa các tay sai trung thành đến Hogwarts giảng dạy. Hắn ta muốn tạo ra một thế hệ tay sai mới, và việc tẩy não học sinh ngay từ nhỏ là cách tốt nhất.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc là hai giáo viên mà hắn ra chọn lại chẳng ra gì. Không học sinh nào cảm thấy thiện cảm với hai kẻ độc ác này, và hành động này chỉ làm phản tác dụng.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo mới thực sự vượt quá giới hạn chịu đựng của học sinh.
Amycus Carrow yêu cầu một học sinh thực hành Lời nguyền Tra tấn lên chính bạn học của mình.
"Nhanh lên nào!" Amycus thúc giục một nam sinh nhà Ravenclaw mà gã chỉ định, giọng nói đầy khó chịu: "Không phải học sinh Ravenclaw bọn mày luôn tự hào là thích học nhất sao? Một câu thần chú đơn giản như vậy mà cũng không làm được?"
"Em... em không thể, thưa giáo sư." Nam sinh toát mồ hôi lạnh, giọng run rẩy: "Đây là... vi phạm pháp luật."
"Vi phạm pháp luật?" Amycus cười lớn như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất đời mình: "Bọn mày còn chưa nhận ra thời đại đã thay đổi rồi sao? Chúa tể Hắc ám vĩ đại không cấm chúng ta sử dụng Lời nguyền Tra tấn."
Nói rồi, gã đột ngột thay đổi giọng điệu, trở nên dữ tợn: "Làm ngay! Nếu không, tao sẽ dùng Lời nguyền Tra tấn lên mày!"
Gã rút đũa phép, chĩa thẳng vào cậu học sinh.
Cậu học sinh đó run rẩy, như thể chỉ cần thêm một chút nữa là sẽ ngất xỉu.
Cả lớp im lặng như tờ, không ai dám nói gì. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu học sinh với vẻ kinh hoàng, bao gồm cả những học sinh nhà Slytherin.
"Thật là vô dụng!" Amycus cười lạnh: "Malfoy đã thành thạo Lời nguyền Tra tấn từ năm sáu, vậy mà thậm chí giờ mày còn không dám giơ đũa phép lên."
Lời này vừa thốt ra, cả lớp đều lộ vẻ kinh ngạc.
Esther cũng quay nhìn Amycus Carrow, trong ánh mắt hiện lên sự bất mãn.
Gã cố ý nói vậy. Đây không phải lời khen ngợi Draco, mà là muốn khiến hắn rơi vào tình cảnh khó xử hơn ở trường.
Có vẻ như gia tộc Malfoy thật sự đã đứng bên lề trong hàng ngũ của Voldemort.
Esther gần như có thể tưởng tượng ra sau tiết học này, các học sinh sẽ bàn tán không ngừng về Draco, cũng như hình ảnh hắn lặng lẽ chịu đựng nỗi đau khổ trong lòng.
Đúng là phiền phức.
"Vậy thì, có vẻ như mày muốn tự mình thử cảm giác của Lời nguyền Tra tấn."
Amycus Carrow đã mất hết kiên nhẫn. Gã thực sự vung đũa phép, và ngay giây tiếp theo, cậu học sinh nhà Ravenclaw hét lên đau đớn, ngã quỵ xuống sàn với tiếng la hét ghê rợn đầy đau khổ.
Cảnh tượng này làm tất cả học sinh trong lớp kinh hãi. Mọi người đều nín thở, mặt mày tái mét, như thể chính họ vừa bị trúng lời nguyền.
Không lâu sau, tiếng hét ngừng lại. Cậu học sinh vẫn còn tỉnh táo nhưng nằm co quắp trên sàn, khóc nức nở trong đau đớn.
"Đây đã là kết quả của việc tao nương tay rồi. Nếu không, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu."Amycus Carrow nhìn kẻ dưới đất với vẻ khinh miệt, giọng điệu đầy tự mãn.
"Được rồi, có ai muốn thử tiếp không?"
Gã ngó lơ cậu học sinh dưới chân, ánh mắt lướt qua toàn bộ lớp học, như thể đang chờ mong ai đó dũng cảm giơ tay.
Nhưng đáng tiếc, tất cả học sinh đều im lặng, không một ai đứng lên.
"Không ai muốn sao? Vậy thì tao sẽ phải tự chọn người." Gã kéo dài giọng, hài lòng khi thấy nhiều học sinh sợ hãi cúi đầu xuống.
Gã không hề giảng dạy, mà chỉ đang tận hưởng cảm giác tra tấn học sinh.
"Esther Mayne, tôi nghe nói khả năng bùa chú của trò rất tốt. Vậy trò hãy lên đây, chọn một người và thử dùng Lời nguyền Tra tấn đi." Amycus Carrow gọi tên Esther.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô. Có ánh mắt đồng cảm, có ánh mắt lo lắng.
Esther đứng dậy, nhìn thẳng vào Amycus Carrow, không nói một lời.
"Sao? Trò cũng không dám à?" Gã nhìn cô với vẻ mỉa mai: "Hãy nghĩ kỹ đi. Nếu trò không dám tấn công người khác, kết cục của trò sẽ giống như cậu ta thôi."
Gã chỉ về phía nam sinh đang nằm trên sàn.
Esther vẫn im lặng.
"Em đồng ý để Esther Mayne thử Lời nguyền Tra tấn lên em." Trong bầu không khí căng thẳng, Ginny bỗng đứng lên, không chút sợ hãi nói.
Esther cùng với những người khác, kinh ngạc nhìn Ginny. Hành động giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử này thực sự rất cảm động.
"Có người sẵn sàng tự nguyện thử cảm giác bị Lời nguyền Tra tấn, vì tình bạn ngốc nghếch của các trò sao? Vậy trò có muốn thử lên cô ấy không?" Amycus Carrow lại quay sang Esther, ép cô phải đưa ra quyết định.
Cuối cùng, Esther cũng lên tiếng: "Em có thể chọn bất kỳ ai đứng ở đây, đúng không?" Cô nhìn thẳng vào Amycus, giọng điềm tĩnh.
"Đúng vậy, tôi đã nói ngay từ đầu, bất kỳ ai cũng được."
Esther mỉm cười nhẹ: "Vậy thì tốt quá."
Cô giơ đũa phép, chĩa thẳng vào gã.
Nụ cười của Amycus Carrow đông cứng lại: "Mày định dùng Lời nguyền Tra tấn lên tao à?"
Giọng Esther vẫn điềm tĩnh: "Thầy đã nói, bất kỳ ai cũng được mà."
Esther hiểu rằng đối đầu trực diện với anh em nhà Carrow ngay từ đầu năm học không phải ý hay, nhưng với tình hình hiện tại, dù tuân theo chúng cũng chẳng mang lại điều tốt đẹp. Vì vậy, cô quyết định làm gương cho sự phản kháng.
"Crucio!" Cô dùng Lời nguyền Tra tấn lên Amycus Carrow.
Gã bị đánh bay ra xa, nhưng không hét lên đau đớn như cậu học sinh trước đó.
Điều này hoàn toàn bình thường. Một phù thủy chưa trưởng thành không thể thực hiện thành công Lời nguyền Không Tha Thứ ngay lần đầu tiên.
"Xem ra là em chưa đủ giỏi." Esther vẫn mỉm cười nói.
Tất cả học sinh trong lớp đều sững sờ.
Nếu không phải vì tình huống không phù hợp, chắc chắn Ginny sẽ nhảy lên vỗ tay tán thưởng cô.