Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 329: Cái Giá Của Sự Trưởng Thành



Editor: Moonliz

Trông Amycus Carrow như muốn dùng lời nguyền Avada Kedavra lên Esther.

Gã đến đây để tìm niềm vui, chứ không phải trở thành đối tượng cho người khác chế nhạo.

Khuôn mặt âm u của gã biến đổi không ngừng. Trong khi đó, Cassie đã lo sợ đến mức nghĩ cách giúp Esther trốn thoát. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Amycus lại cứng rắn nhịn xuống cơn tức giận.

"Tốt, rất tốt." Gã nghiến răng nhìn chằm chằm vào Esther: "Trò rất to gan, nhưng vì không thi triển thành công, Hufflepuff bị trừ 20 điểm."

Esther chẳng mảy may bận tâm, thậm chí còn mỉm cười thanh lịch gật đầu với gã. Thái độ hờ hững của cô càng khiến Amycus thêm tức giận.

May mắn thay, lúc này chuông báo hết tiết vang lên. Amycus miễn cưỡng rời khỏi lớp.

Khi gã đi khỏi, bầu không khí chết lặng trong lớp lập tức bùng nổ thành những tiếng reo hò. Tất cả học sinh đều vui mừng trước hành động dũng cảm của Esther.

"Cậu thật tuyệt, Esther!" Ginny lao đến ôm chặt lấy cô, suýt nữa còn quay mấy vòng trong niềm phấn khích.

Esther hơi ngơ ngác trước sự nhiệt tình bất ngờ của Ginny.

Còn cậu học sinh Ravenclaw đáng thương kia đã nhanh chóng được bạn bè đưa đến phòng y tế.

Esther một lần nữa trở nên nổi tiếng khắp trường.

Tuy phần lớn học sinh cảm thấy hả hê trước hành động thách thức Amycus Carrow của cô, nhưng không ít người lại lo lắng cho Esther, chẳng hạn như Ernie và Draco.

Sau giờ học buổi chiều, Draco bất ngờ xuất hiện, kéo Esther vào một lối đi hẹp.

"Hôm nay sao em lại bốc đồng như vậy?" Draco nhíu chặt mày, hai tay đặt lên vai cô, vẻ mặt đầy lo âu.

"Anh nghĩ hành động của em là do bốc đồng à?" Trong không gian mờ tối, Esther ngước lên nhìn thẳng vào mắt Draco, giọng nói bình tĩnh.

"Nếu không thì sao? Em có biết anh em nhà Carrow đã giết bao nhiêu người không?" Draco gần như phát cáu, nhưng không phải vì trách mắng Esther, mà bởi sự lo lắng khiến giọng điệu của hắn trở nên căng thẳng.

Esther không hề giận, chỉ nhẹ nhàng trấn an: "Anh bình tĩnh nghe em nói đi. Hôm nay, rõ ràng Amycus Carrow muốn lập uy trước học sinh. Nhưng hành động của em đã phá hỏng ý định đó, thậm chí còn khiến gã mất mặt. Sau này, dù gã có áp bức học sinh thế nào, mọi người cũng sẽ bớt đi sự sợ hãi mà tăng thêm lòng can đảm để phản kháng."

"Nhưng em có thể để người khác đứng ra, tại sao cứ nhất quyết là em cơ chứ?"

"Vì em không có sự lựa chọn." Esther thở dài: "Anh có biết không? Hôm nay, cậu học sinh nhà Ravenclaw bị gọi đầu tiên hoàn toàn là ngẫu nhiên. Thậm chí gã còn không biết tên cậu ấy. Nhưng em là người thứ hai, và gã đã gọi chính xác tên em. Điều đó có nghĩa là, ngay từ đầu gã đã không có ý định tha cho em rồi."

Đôi mắt Draco mở to, kinh ngạc: "Gã biết tên em?"

Esther gật đầu: "Hôm đó, trong trận chiến tại Sở Bí mật, hình như anh em nhà Carrow cũng tham gia. Em không nhớ rõ lắm."

"Nếu là vậy, việc gã dễ dàng bỏ qua cho em vào hôm nay chắc chắn không đơn giản." Draco trầm ngâm suy nghĩ: "Gã đang muốn làm gì đây?"

Esther vỗ nhẹ vai Draco, khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Khi cuộc sống của anh được bình yên và hạnh phúc, đó là bởi đã có người gánh vác mọi khó khăn thay anh."

Draco nhìn cô: "Ý em là gì? Có ai đang giúp em chia sẻ sự chú ý của anh em nhà Carrow à?"

"Chia sẻ thì không hẳn, nhưng chắc chắn sẽ có người ngăn cản họ làm điều quá đáng với em."

Esther thầm nghĩ, dù sao hiện tại hiệu trưởng cũng là vị giáo sư đáng kính Severus Snape.

Cô không trả lời câu hỏi của Draco, mà thay đổi nét mặt, nói: "Em cần nhắc trước với anh một điều. Trong buổi học hôm nay, Carrow đã nhắc đến việc anh biết sử dụng các Lời nguyền Không thể Tha thứ."

Draco sững người, biểu cảm trở nên phức tạp.

Esther ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm vào má hắn, lần này giọng cô đầy lo lắng: "Khi đến tiết học của anh, anh phải nhớ cẩn thận đấy. Chắc chắn gã sẽ không bỏ qua, có thể sẽ cố tình bắt anh làm mẫu hoặc nhắc lại những chuyện này."

Draco cố ép mình tỏ ra thờ ơ: "Gã muốn nói thì cứ để gã nói. Ở Slytherin, việc biết dùng Lời nguyền Không thể Tha thứ không phải là chuyện lớn."

"Nhưng nếu gã ép anh sử dụng những lời nguyền đó lên người khác thì sao?" Esther tiếp tục nhìn sâu vào mắt Draco: "Anh sẽ làm thế nào?"

Từ năm ngoái, cảm xúc của Draco luôn bị đè nén, và trong môi trường như thế này, Esther rất sợ hắn sẽ gặp vấn đề tâm lý.

Dù sao, thế giới phù thủy không hề có khái niệm về bác sĩ tâm lý, chứ đừng nói đến việc có một nghề như vậy.

Đối diện câu hỏi của Esther, Draco mím môi một lúc rồi cố giả vờ đùa: "Chỉa đũa phép vào gã như em đã làm?"

Esther không cười, ánh mắt vẫn kiên định.

Bị cô nhìn chằm chằm, Draco né tránh ánh mắt của cô theo bản năng, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, sau đó tan biến.

"Được rồi, thực ra anh cũng không biết. Tình huống mà em nói thực sự khiến anh sợ hãi........"Hắn nhắm mắt lại, cố giấu mọi cảm xúc, sau vài giây mới chậm rãi mở ra.

"Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian này. Anh mất ngủ suốt một thời gian dài vì cứ nhắm mắt lại là tôi lại mơ thấy cảnh cụ Dumbledore rơi từ trên tháp xuống. Sau đó là cảnh giáo sư Charity Burbage bị giết. Và rồi, càng thấy nhiều người chết, giấc mơ của anh càng trở nên hỗn loạn. Anh lớn lên ở trang viên Malfoy, nhưng giờ đây, vì những con người này, thậm chí anh bắt đầu ghét nơi đó.........."

Draco thổ lộ những điều giấu kín trong lòng. Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Esther, hắn khẽ cười, lần này nụ cười chân thành hơn: "Nhưng em không cần lo lắng quá. Anh đã trải qua những chuyện còn khó khăn hơn nhiều, so với Chúa tể Hắc ám, anh em nhà Carrow chẳng là gì."

Trong ánh sáng mờ tối, khuôn mặt của Draco như một bức ảnh cũ mờ nhạt. Esther không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng lại bị sự mơ hồ ấy cuốn hút.

Cô khẽ thở dài: "Draco, những gì anh vừa nói làm em nhận ra anh đã từ một đứa trẻ kiêu ngạo và ngông cuồng lớn lên thành một người lớn trưởng thành rồi."

Nhưng liệu cái giá của sự trưởng thành có quá nặng nề hay không?

"Kiêu ngạo và ngông cuồng á?" Draco nắm bắt cụm từ đó ngay lập tức, tỏ ý không hài lòng: "Anb đã từng kiêu ngạo và ngông cuồng lúc nào?"

Esther nhướng mày: "Anh có muốn nhớ lại không? Nhớ xem anh đã làm những gì trong quá khứ. Lúc nào anh cũng ngông cuồng, kiêu ngạo hết mà."

Draco kiên quyết từ chối hồi tưởng và tuyệt đối không thừa nhận mình từng có vấn đề về tính cách.

Esther không ép hắn phải nghĩ lại, bởi cô chợt nhận ra rằng đây có lẽ cũng là một dấu hiệu của sự trưởng thành.

Khi lớn lên, hiếm ai dám thừa nhận những điều ngốc nghếch mình đã làm lúc nhỏ. Thậm chí, mọi người chỉ mong những ký ức ấy hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của mình.