Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 331: Bị nhốt trong phòng giam



Editor: Moonliz

Esther rất bình tĩnh. Người từng bị nhốt trong căn phòng giam này trước cô có lẽ là một học sinh năm ba thuộc nhà Ravenclaw. Không biết bằng cách nào mà người đó đã tìm được một chiếc bút lông, viết lộn xộn các công thức điều chế thuốc lên tường và vẽ nguệch ngoạc một biểu tượng của nhà Ravenclaw.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có một khung cửa sổ cũ kỹ, nứt gãy, để lọt qua vài tia sáng mờ nhạt, đủ để chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.

Esther dựa lưng vào tường ngồi xuống. Vết thương trên tay cô đã ngừng chảy máu, nhưng nhiệt độ ban đêm giờ đã giảm xuống rất thấp, khiến cô cảm thấy hơi lạnh.

Bức tường lạnh lẽo bị cô dựa vào lâu dần cũng truyền lại chút hơi ấm, khiến cô không muốn di chuyển. Dù bên tai có tiếng loạt xoạt, có lẽ là âm thanh của côn trùng hay chuột, cô cũng không hề thay đổi tư thế.

Cô thật sự rất sợ những thứ đó, nhưng bây giờ không còn cách nào, chỉ đành cố chịu đựng.

Cô đang chờ đợi. Chờ đồng đội đến, cũng chờ Draco đến.

Không để cô đợi lâu, ngay khi lệnh giới nghiêm vừa được ban hành, đồng xu trong túi của cô bắt đầu nóng lên. Đây là công cụ liên lạc mà đội D.A. sử dụng. Trên cơ sở thiết kế của Hermione, Esther đã cải tiến một chút, giúp đồng xu không chỉ hiển thị thời gian họp mặt, mà còn có thể hiển thị vị trí của từng người.

Esther siết chặt đồng xu, lẩm nhẩm tầng lầu nơi mình đang ở. Không lâu sau, dòng chữ hiển thị tầng lầu cô vừa nghĩ xuất hiện trên đồng xu.

Những nơi có thể bị nhốt trong trường chỉ có vài chỗ, ngoài ra chỉ còn văn phòng của giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và môn Muggle học.

Nếu bị nhốt trong văn phòng thì sẽ phiền phức hơn, nhưng không dễ để cặp anh em Carrow sẽ nhốt học sinh vào văn phòng của mình. Dù sao đi nữa, trong văn phòng chắc chắn có những thứ học sinh không nên biết, ví dụ như các kế hoạch của Tử thần Thực tử. Nếu để học sinh lục lọi bừa bãi, họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Tất nhiên, những học sinh bình thường có thể không dám lục lọi, nhưng nếu là Esther thì chưa chắc.

Vì thế, cô cảm thấy có hơi tiếc nuối khi không bị nhốt trong văn phòng.

Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng bước chân rất khẽ, tiếp theo là tiếng gõ cửa cùng một giọng nói dò hỏi: "Ess? Em ở trong đó đúng không?"

Là giọng của Ernie.

Esther khẽ trả lời: "Ở đây."

"Em ổn không?"

"Bọn tớ lấy được một ít thuốc từ trong phòng y tế, còn mang theo cả đồ ăn nữa. Cậu còn cần gì nữa không?"

"Trời hơi lạnh, hay bọn chị mang cho em một cái chăn nhé?"

Bên ngoài, từng người một lên tiếng hỏi. Esther nhận ra ngoài Ernie còn có Ginny và Hannah.

Cô chưa kịp trả lời họ thì họ đã nhanh chóng chạy sang căn phòng kế bên.

Phòng giam bị cặp anh em Carrow phù phép nên trước đây nhóm của cô đã thử nhiều cách nhưng không thể phá giải. Vì vậy, họ buộc phải tìm cách khác.

Chẳng mấy chốc, một viên gạch bên tường cạnh Esther bị nới lỏng và rơi xuống. Một luồng sáng lọt qua khe hở, rồi một chai thuốc nhỏ rơi xuống đất, tiếp theo là một ít thức ăn và nước.

Esther duỗi tay phải chưa bị thương của mình ra, lấy từng món một, sau đó uống chai thuốc trước.

Ngày trước, cô rất khó chịu với vị của thuốc, mỗi lần uống đều phải chuẩn bị tinh thần rất lâu. Nhưng gần đây, do bị thương nhiều hơn trước, cô đã quen với việc uống những loại thuốc đắng này mà không cần suy nghĩ nhiều.

Chỉ có điều, sau khi uống xong thuốc, Esther không thể ăn thêm gì khác.

"Ess, em ổn không?"

Ernie vẫn đang hỏi thăm tình trạng của Esther.

So với chàng trai từng lo lắng đến mức khóc khi biết Esther bị thương trước đây, bây giờ tuy giọng nói của Ernie vẫn kèm theo sự lo lắng nhưng đã điềm tĩnh hơn rất nhiều.

"Không sao đâu, máu đã ngừng chảy từ lâu rồi. Bình thường em vẫn để ít đồ ăn vặt trong túi, nên cũng không đói lắm."

Esther trả lời câu hỏi của Ernie trước.

Lúc này, Ginny bắt đầu bàn chuyện liên quan đến nhóm D.A.: "Neville và vài người khác đã đi giúp một bạn học khác cũng bị giam hôm nay. Tớ vừa nói chuyện với một huynh trưởng của nhà Ravenclaw, từ giờ khi họ trực, nếu thấy chúng ta hành động, họ sẽ che giấu giúp.

Chỉ có nhà Slytherin là khó đối phó. Gần đây, Slytherin chia thành hai phe: một phe theo chân anh em Carrow, thẳng tay với các học sinh khác; phe còn lại thì âm thầm, không muốn liên quan tới chúng ta nhưng cũng không muốn đứng về phe Carrow. Blaise Zabini là một ví dụ điển hình.

Neville nghĩ chúng ta có thể thử giao dịch với những người như Zabini. Nếu lôi kéo được họ, tình hình hiện tại của chúng ta sẽ có lợi hơn. Nhưng hầu hết mọi người đều không tin Slytherin, nghĩ rằng họ không đáng tin. Kể cả khi đồng ý, họ cũng có thể phản bội bất cứ lúc nào, nên ý kiến này tạm thời bị gác lại."

Ginny nói không ngừng nghỉ. Trong bóng tối, Esther khẽ cong khóe môi.

Nhìn xem, tất cả mọi người đều đang trưởng thành. Cô bé từng ngại ngùng đến đỏ mặt khi nói chuyện với người khác giờ đã có thể đảm đương trách nhiệm lớn như vậy.

"Esther, em có lạnh không?"

Sau khi bàn bạc xong, Hannah mới lên tiếng hỏi.

Esther lắc đầu trước, sau đó nhớ ra họ không nhìn thấy, bèn trả lời: "Cũng ổn, không quá lạnh. Lỗ hổng nhỏ thế này không thể nhét đồ lớn qua, mà mai dọn dẹp cũng bất tiện. Cùng lắm anh em nhà Carrow chỉ giam em một đêm thôi, đợi trời sáng là ổn."

Hannah nghe vậy bèn thôi: "Được rồi, bọn chị về trước đây. Hình như hôm nay Malfoy và Parkinson trực. Nếu để hai người họ bắt gặp thì không dễ thoát thân đâu."

"Hả? Hôm nay Malfoy trực à?"

Ernie kinh ngạc thốt lên.

Hannah đáp: "Đúng vậy, cậu sao thế? Sao phản ứng mạnh vậy?"

"Không sao, chỉ là tớ nghĩ tớ có thể ở lại với Ess thêm một lúc. Nếu Draco tới, tớ sẽ đánh ngất cậu ta luôn. Tớ muốn đánh cậu ta lâu lắm rồi."

"Làm ơn đi, Ernie, đừng nói mấy câu trẻ con như thế. Ai cũng có việc phải làm, đi nhanh lên. Với lại, nếu thật sự gặp Draco, chưa chắc cậu đánh thắng được cậu ta đâu."

Ernie lẩm bẩm điều gì đó không hài lòng, nghe có vẻ bị Hannah và Ginny kéo đi.

Esther khẽ cười, cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều.

Khi tiếng bước chân của họ dần biến mất, một giọng nói khác vang lên, không kìm được: "Em nghĩ nếu anh và Ernie đánh nhau, ai sẽ thắng?"

Nụ cười trên mặt Esther càng đậm hơn, cô cố ý nói: "Ừm... đúng là một câu hỏi hay. Để anh nghĩ xem. Em nghĩ có lẽ người chiến thắng cuối cùng là anh, dù sao anh cũng chịu đòn tốt hơn Ernie mà."

"Em nghiêm túc chứ?" Giọng bên kia có hơi bất mãn.

"Tất nhiên rồi. Draco, anh phải tự tin vào bản thân chứ."

Esther tiếp tục, rồi nhận ra lỗ hổng trên tường lại được mở ra. Một chiếc đũa phép được ném qua. Cô nhặt lên, phát hiện đó là đũa phép của Draco.

Gỗ sơn trà, lõi lông kỳ lân, dài 10 inch.

Esther khẽ vuốt chiếc đũa phép, trong đầu lặng lẽ nhớ lại những thông tin cơ bản của nó.

"Xin lỗi vì anh không thể mang đũa phép của em đến. Tạm thời dùng đũa của anh để chỉnh sửa xung quanh hoặc làm gì đó khác đi."