Editor: Moonliz
Quả thật, khi thiếu gia Malfoy không cố tình chọc tức người khác, hắn là một người bạn trai rất xuất sắc.
Esther nắm chặt cây đũa phép, trong lòng thầm cảm thán. Không thể phủ nhận, hành động này thật sự rất ghi điểm.
Đũa phép là vật quan trọng nhất đối với một phù thủy, rất hiếm người sẵn sàng chia sẻ đũa phép của mình cho người khác dùng, dù chỉ là tạm thời. Nếu hôm nay đổi lại là Esther, chắc chắn cô cũng không dễ dàng đưa đũa phép của mình cho người khác.
Cô cảm thấy hơi xúc động.
Đồng thời, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô đâu có đánh bại Draco. Đây là do Draco chủ động đưa cho cô, chắc không tính là chiếm đoạt, đúng không nhỉ?
Nhưng trong nguyên tác, Harry chỉ cần cướp được cũng có thể khiến quyền sở hữu đũa phép thay đổi. Chuyện này thật khó mà chắc chắn.
Tiêu rồi, chẳng lẽ chủ nhân của cây Đũa Cơm Nguội lại trở thành cô?
Không thể nào, cây đũa phép Cơm Nguội là một trong những Bảo bối Tử thần, không thể dễ dàng thay đổi quyền sở hữu như thế.
Thật ra, dù sao cũng không quan trọng lắm. Dù sao lát nữa cô cũng sẽ trả lại đũa phép cho Draco.
Khi đang mải mê suy nghĩ linh tinh, Draco ở bên kia thấy cô im lặng mãi bèn hỏi ngay: "Sao không nói gì thế?"
Esther hoàn hồn, nắm chặt đũa phép, mỉm cười đáp: "Vì cảm động quá, cảm động đến mức không biết nói gì luôn."
"Em cảm động gì chứ, thử xem đũa phép của anh có dùng được không đã."
Esther biết rõ hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh. Cô thử vung đũa một cái. Đúng là không thuận tay như đũa phép của mình, nhưng đũa của Draco cũng không phản kháng quá mạnh.
"Expecto Patronum!"
Cô vung đũa phép, triệu hồi Thần Hộ Mệnh của mình. Một con bướm bạc nhẹ nhàng bay lượn, ánh sáng bạc ấm áp lấp lánh xua tan bóng tối và cái lạnh.
Sau đó, cô lại dùng đũa phép để dọn dẹp một chỗ sạch sẽ cho mình và tự niệm một bùa sưởi ấm.
Như vậy là đủ rồi. Làm quá nhiều có thể khiến anh em nhà Carrow phát hiện vào ngày mai, khi đó sẽ rất phiền phức.
Hoàn thành mọi việc, cô trả lại đũa phép cho Draco qua lỗ hổng.
"Cảm ơn anh rất nhiều, bạn trai yêu quý của em. Được rồi, bên này em ổn rồi. Anh yên tâm về đi."
Draco không muốn đi: "Để anh ở lại đây với em thêm chút nữa."
Esther mỉm cười: "Không cần vội thế đâu. Em có linh cảm sau này em sẽ còn bị phạt cấm túc nhiều lắm."
"Em cũng biết điều đó à." Draco thở dài, giọng mang theo sự bất lực: "Nhưng kỳ nghỉ Giáng sinh sắp tới rồi. Sau kỳ nghỉ, em có thể đừng quay lại trường học nữa được không?"
Trong giọng nói của hắn kèm theo sự khẩn cầu.
Gần đây, Esther luôn bị Amycus Carrow nhắm vào. Gần như mỗi lần học môn của gã, cô đều bị thương. Trong lần nghiêm trọng nhất, thậm chí gã đã sử dụng Lời nguyền Tra tấn lên cô.
Esther cắn nhẹ môi, cô biết hắn lo lắng cho mình, chỉ là...
"Xin lỗi, em không thể đồng ý với anh được." Esther thở dài.
Đối diện với sự im lặng một lúc, sau đó Draco cũng thở dài: "Được thôi. Anh biết rõ em không thể đồng ý, nhưng vẫn cứ hỏi. Em vốn không phải kiểu con gái ngoan ngoãn nghe lời, lúc nào em cũng có chính kiến của riêng mình."
Esther bật cười: "Sao em cảm thấy anh đang phàn nàn thế nhỉ?"
"Anh đang khen em mà, nếu không thì là gì?" Draco thẳng thắn trả lời.
Esther: ........
"Sao lại im lặng nữa rồi? Giận à?"
"Không, chỉ là không muốn nói chuyện thôi."
"Esther?"
"Ừ?"
"Em có nhìn thấy không? Đêm nay trăng thật đẹp."
"Em thấy rồi."
Ánh mắt Esther rơi vào ô cửa kính bị vỡ một nửa. Bầu trời đêm sâu thẳm được tô điểm bởi vài ngôi sao lấp lánh. Ánh trăng dịu dàng phủ xuống, lấn át ánh sáng của các vì sao. Dù không nhìn thấy mặt trăng, cô vẫn cảm thấy tâm hồn mình như được tắm trong ánh trăng, tĩnh lặng và an yên.
"Đúng là rất đẹp."
Cô khẽ thì thầm.
Bị phạt cấm túc chỉ là một đoạn nhỏ trong cuộc sống thường ngày. Đến trưa hôm sau, Esther mới được thả ra.
Sau đó, cô lại tiếp tục đấu trí với anh em nhà Carrow.
Giáo sư Snape không thường xuyên ở trường. Dường như ông ấy rất bận rộn, nhưng mỗi lần xuất hiện, gương mặt ông ấy vẫn luôn cau có, không nói nhiều.
Có vài lần trong bữa sáng, ánh mắt ông ấy dừng lại trên người Esther. Ý nghĩa trong ánh mắt đó rất rõ ràng: "Hãy ngoan ngoãn đi, tôi đã dọn đống rắc rối của trò đủ nhiều rồi."
Vừa phải đối phó với Voldemort, vừa hướng dẫn nhóm Harry tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, lại còn phải lo liệu công việc ở trường, dù giỏi đến mấy, ông ấy cũng khó lòng xoay sở.
Nhưng Esther lại giả vờ như không nhìn thấy.
Mãi đến trước Giáng sinh, giáo sư Snape mới gặp cô một lần trong phòng hiệu trưởng.
"Vậy nên, trò không thể ngoan ngoãn lại được sao?"
Câu đầu tiên giáo sư Snape nói khi gặp Esther là như vậy.
Trên bàn của ông ấy đặt một cây đũa phép — đũa phép của Esther, vừa bị Amycus Carrow tịch thu vào sáng nay.
"Nếu em không phản kháng, sẽ có người khác phản kháng. Dù sao cũng cần một người đi đầu, thà là em còn hơn. Ít nhất em giỏi hơn họ." Esther cầm lấy đũa phép của mình lên, kiểm tra thấy nó không bị hư hại gì, bèn hài lòng cất đi.
"Cảm ơn thầy đã lấy lại đũa phép cho em, thưa giáo sư."
Snape lườm cô một cái đầy khó chịu, giọng mỉa mai: "Đúng là một Hufflepuff tận tụy. Hay là chúng tôi nên lấy luôn danh hiệu Chúa Cứu Thế giới phù thủy của Potter rồi tặng cho trò nhỉ?"
"Không cần đâu ạ." Esther vội vàng từ chối: "Em không muốn sống một cuộc đời lẩn trốn."
Giáo sư Snape hừ lạnh: "Đã không muốn trốn chạy thì hãy biết điều đi."
"Em sẽ cố gắng."
Esther trả lời hời hợt: "Giáng sinh sắp đến rồi, chúc thầy Giáng sinh vui vẻ trước nhé, thưa giáo sư."
Đáp lại cô là một tiếng "Cút!" đầy khó chịu của giáo sư Snape.
Gần đến Giáng sinh, mọi người đều có vẻ vui hơn thường ngày.
Có lẽ sẽ không có nhiều học sinh chọn ở lại trường vào Giáng sinh năm nay. Và chắc chắn, nhiều người rời đi sẽ không bao giờ quay lại.
Trên tàu tốc hành Hogwarts, Esther đã chào tạm biệt Fiona, người đã quyết định không trở lại sau kỳ nghỉ lễ.
"Nhưng như vậy, tớ có thể đến thăm Donna và Ariana."
Fiona gượng cười, nói với những người bạn cùng phòng: "Chỉ cần các cậu đừng trách tớ là kẻ đào ngũ là được."
"Sao bọn tớ có thể trách cậu chứ?" Cassie ôm chặt Fiona, không nỡ rời xa: "Cậu nhất định phải tự chăm sóc bản thân nhé."
"Tớ sẽ làm vậy. Các cậu cũng thế nhé."
Từng người ôm nhau lần lượt. Esther rất muốn dành thời gian nói chuyện với họ, nhưng là một huynh trưởng, cô có nhiệm vụ của mình phải hoàn thành.
Cô cầm đũa phép, tuần tra qua các toa tàu. Vừa đi, cô vừa lơ đãng nhìn quanh, trong đầu tự hỏi lúc này nhóm Harry đang ở đâu.
Bỗng nhiên, một tiếng hét ngắn ngủi vang lên rồi đột ngột tắt.
Âm thanh phát ra từ toa tàu áp chót phía trước.
Do số lượng học sinh giảm đi nhiều, các toa sau hầu như trống rỗng.
Esther lập tức tiến lên kiểm tra. Đến nơi, cô thấy một người đàn ông lạ mặt, cao lớn đang bắt giữ Luna.
Ánh mắt cô thoáng lạnh đi. Theo phản xạ, cô giơ đũa phép lên và niệm bùa chú: "Bùa Choáng!"