Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 343: Harry Potter bị bắt



Editor: Moonliz

Trời vừa hửng sáng, giáo sư Snape đã rời khỏi Hogwarts. Theo lẽ thường, hôm nay ông ấy phải đến trang viên Malfoy để báo cáo thông tin cho Voldemort, nhưng trước đó, ông ấy còn một việc khác phải làm.

Dạo gần đây, giáo sư Snape càng gầy gò hơn trước, khuôn mặt nghiêm nghị đầy vẻ u ám, đôi mắt đen chất chứa sự mệt mỏi nặng nề.

Ông ấy đến làng Hogsmeade. Vì sự trở lại của Chúa tể Hắc ám, giờ đây ngôi làng nhỏ vốn dĩ luôn nhộn nhịp này không còn bóng người. Huống chi lúc này trời vẫn còn tờ mờ sáng, ngay cả khi ông ấy đi trên đường mà không hề che giấu, cũng không gặp bất kỳ ai.

Ông ấy tiến thẳng đến quán Đầu Lợn, một quán rượu nhỏ hẹp và bẩn thỉu. Lần cuối cùng ông ấy đến đây đã là từ rất nhiều năm trước.

Chính tại đây, ông ấy đã nghe trộm được phần đầu của một lời tiên tri. Lúc còn trẻ bồng bột, ông ấy đã chọn tiết lộ lời tiên tri đó cho Voldemort.

Đó là điều khiến ông ấy hối hận nhất trong cuộc đời, và ông ấy đã dành cả phần đời còn lại để chuộc lỗi cho sai lầm đó.

Giáo sư Snape dừng lại trước cửa một lúc, sau đó mới bước lên gõ cửa.

"Ai đấy? Điên à mà gõ cửa vào giờ này?"

Một giọng nói giận dữ nhanh chóng vọng ra từ bên trong. Aberforth mở cửa một cách thô lỗ, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu khó chịu: "Quán còn chưa mở cửa đâu, quay lại sau đi!"

Snape không biểu lộ cảm xúc gì, giọng nói trầm thấp và chậm rãi: "Tôi cần gặp một người nhà Dumbledore."

"Gặp ai?" Giọng Aberforth vẫn cộc cằn. Đương nhiên ông ấy nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, cũng biết lý do giáo sư Snape đến đây. Nhưng bị quấy rầy từ sáng sớm khiến ông ấy không thể dịu giọng được.

Giáo sư Snape không hề để ý đến sự khó chịu của Aberforth, chỉ khẽ nhíu mày rồi nói tiếp: "Tôi có việc rất quan trọng cần gặp cụ."

Aberforth hừ lạnh, đẩy cửa cho giáo sư Snape vào.

"Tự đi lên tầng hai, căn phòng trong cùng."

Nói xong, ông ấy quay lại quầy bar, tiếp tục lau chùi cốc chén.

Sàn nhà từng bẩn thỉu giờ đã được lau sạch, lớp bụi bẩn dày cộm đã bị dọn đi, thậm chí các bức tường và trần nhà xung quanh cũng sạch sẽ hơn trước.

Giáo sư Snape không bận tâm đến việc quan sát sự thay đổi xung quanh. Ông ấy bước nhanh lên tầng hai, đến căn phòng trong cùng. Chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra.

"Có việc gì mà anh đến tìm tôi vào lúc sớm thế này thế, Severus?"

Albus Dumbledore mặc chiếc áo choàng ngủ màu tím sẫm, khuôn mặt không hề có tí mệt mỏi nào, mỉm cười mời giáo sư Snape vào.

"Xin lỗi vì làm phiền cụ. Tôi có việc gấp muốn bàn bạc."

Giáo sư Snape mang tâm trạng phức tạp trước mặt cụ Dumbledore, nhưng lời nói vẫn giữ sự tôn trọng như thường lệ.

"Không sao. Tuổi già rồi, ngủ ít. Đây cũng là lúc nên dậy rồi. Có chuyện gì vậy?"

Giáo sư Snape trầm giọng đáp: "Tôi vừa nhận được tin, Esther Mayne đã mất tích."

"Hửm?" Đôi mắt xanh của cụ Dumbledore ánh lên vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Tôi cũng chưa rõ. Thời gian gần đây, tôi không thể theo dõi cô bé một cách sát sao được. Tôi chỉ biết rằng, tối hôm kia cô bé đã giết chết người sói Greyback và trốn khỏi trang viên Malfoy."

Cụ Dumbledore trầm ngâm: "Nhưng phía David không nhận được bất kỳ tin tức nào về Esther. Nếu cô bé trốn thoát, chắc chắn sẽ gửi tin cho cha mẹ mình."

"Chính vì vậy tôi mới nói chuyện này rất kỳ lạ."

Giáo sư Snape cũng hiểu rõ điều này. Thân phận của Esther rất đặc biệt. Từ khi cô bị Voldemort bắt, ông ấy đã tìm đủ mọi cách để cứu cô ra, nhưng thứ nhất là không thể hành động quá lộ liễu, thứ hai là gần đây nhiệm vụ quá bận rộn khiến ông ấy không thể ở trang viên Malfoy bất cứ lúc nào được.

Vốn dĩ ông ấy dự định chậm nhất trong tuần này sẽ cứu cô ra, nhưng giờ lại xảy ra biến cố.

Cụ Dumbledore thở dài, đôi mắt xanh hiện lên vẻ trầm ngâm: "Vậy làm phiền anh đi điều tra rõ tình hình. Tôi sẽ báo tin cho David."

Giáo sư Snape có hơi không đồng tình: "Mấy chuyện khác thì không sao, nhưng hiện tại tôi nghĩ không nên nói với Mayne. Lần trước anh ta đã nhất quyết xông vào trang viên Malfoy, lần này mà biết chuyện, chưa chắc anh ta lại không làm điều gì đó liều lĩnh."

"Nhưng chúng ta cũng phải thông cảm cho tâm trạng của bậc cha mẹ. Nếu đặt mình vào vị trí của họ, con cái xảy ra chuyện, tất nhiên họ muốn biết tin tức ngay lập tức."

Cụ Dumbledore ôn tồn đáp.

Giáo sư Snape nhếch môi: "Tôi không có con, nên không hiểu được."

Cụ Dumbledore: .........

"Ý tôi không phải vậy... Tôi chỉ muốn nói..." cụ Dumbledore ngập ngừng. Dạo này tính khí của giáo sư Snape ngày càng tệ, cụ cũng không tiện nói thêm, bởi phần lớn tình cảnh hiện tại của giáo sư Snape cũng do chính cụ gây ra.

"Thôi vậy, anh nói cũng có lý. Đợi làm rõ chuyện gì đã xảy ra rồi hẵng nói với David."

Cụ Dumbledore thở dài đồng ý: "Hiện tại tôi không thể xuất hiện, mọi chuyện đều phải dựa vào anh. Bất kể thế nào cũng phải cố gắng bảo vệ sự an toàn của Esther."

Giáo sư Snape gật đầu: "Yên tâm, cô bé rất biết tự lo liệu, còn hiểu rõ hơn người khác nhiều. Không dễ xảy ra chuyện đâu."

Dù là Umbridge hay Greyback đều không phải kẻ dễ đối phó, vậy mà đều bị Esther giải quyết. Điều đó đủ chứng minh khả năng của cô.

Sau khi bàn bạc thêm vài câu, trời vừa sáng, giáo sư Snape nhanh chóng dùng phép Độn thổ rời đi.

Ở phía bên kia, Esther cũng tỉnh dậy.

Cô cuộn tròn trên giường, có hơi hối hận vì sự bồng bột tối qua. May mà Draco đã rời đi, giống như đi dự triều sớm, có vẻ hôm nay Voldemort triệu tập một cuộc họp từ sớm.

Mãi lâu sau, cô mới lặng lẽ bò dậy.

Thực ra hôm qua cô đã nghĩ ra cách rời đi. Trong nguyên tác, khi Harry bị bắt đến trang viên Malfoy, cuối cùng được Dobby cứu thoát. Theo lý mà nói, cô cũng có thể nhờ gia tinh đưa đi. Chắc chắn không thiếu gia tinh trong trang viên Malfoy, chỉ là không hiểu sao đến giờ không ai nghĩ đến điều này.

Có lẽ vì đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến họ không còn đầu óc để nghĩ sâu xa nữa.

Cô vừa nghĩ vừa quyết định sẽ nói điều này với Draco khi hắn về. Do đã ở lại trang viên Malfoy quá lâu, cô sợ nếu không quay về sớm, cha mẹ sẽ lo lắng đến phát ốm.

Cô mặc quần áo xong, cúi đầu nhìn những dấu vết đỏ trên người mình, không khỏi thầm oán trách Draco như một chú cún con, tối qua cứ cắn cô mãi.

Hầy......

Cô thở dài.

Cô không hối hận về sự cuồng nhiệt tối qua, chỉ lo lắng rằng nếu cha mẹ biết, họ sẽ tức giận. Nhưng chỉ cần cô không nói chuyện này ra, thì sẽ không ai biết được.

Vì bị giam trong phòng, không có gì để giải trí, nên cô chỉ đành giết thời gian bằng cách lật xem sách trên kệ của Draco.

Mãi đến chiều, Draco mới về.

Khi vừa nhìn thấy Esther, sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn biến mất, thay vào đó là một nụ cười, dù thoáng chút ngại ngùng.

Dù gì thì... tối qua...

Khụ! Hắn khẽ ho một tiếng, sau đó nói: "Phiền phức thật, cuối cùng cũng xong. Hôm nay em thế nào rồi?"

Esther mỉm cười nhìn hắn. Có lẽ sự e thẹn đã qua đi từ sáng, nên giờ tâm trạng cô khá thoải mái khi gặp hắn.

"Hôm nay vết thương của em đỡ đau hơn rồi." Cô bước tới, kéo tay áo hắn: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Cô vừa định nói về việc nhờ gia tinh, thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.

Giọng của Narcissa vang lên bên ngoài: "Draco, mau mở cửa, có chuyện gấp!"

Trong phòng, Esther và Draco thoáng hoảng loạn, nhưng Esther nhanh trí mở cánh cửa bí mật, tự động trốn vào bên trong.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Cô không thấy được tình hình bên ngoài, chỉ nghe loáng thoáng một vài lời.

"Vừa có người bắt được một kẻ trông giống Potter. Dì Bellatrix nhờ con qua xác nhận!"

Giọng Narcissa có vẻ rất gấp gáp. Theo sau đó là tiếng đóng cửa, rồi im bặt.

Esther đang trốn trong góc tối, ngẩn người.

Tình tiết này đã đến đây rồi ư?

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.