Editor: Moonliz
Hiện tại, Esther đã có thể bình tĩnh kể lại chuyện này.
Cô đã khóc, đã phát điên, nhưng dù thế nào cũng không thể để sự việc này ảnh hưởng đến mình mãi được.
Cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong mắt những người khác, sự kinh ngạc không thể che giấu nổi.
Harry và Ron liếc nhìn nhau, rồi Harry lên tiếng: "Umbridge... cũng coi như đáng tội. Trong khoảng thời gian qua, bà ta đã gây không ít đau khổ cho các phù thủy xuất thân từ Muggle."
Esther khẽ mỉm cười, không tranh luận thêm về vấn đề này.
"Những vết thương trên người em đều là từ trận đấu đó à?" Fleur nhìn vết thương nhỏ lộ ra ở cổ tay Esther khi cô kéo tay áo lên, có hơi ngập ngừng vì trông chúng khá giống với vết sẹo trên mặt của Bill.
Esther nhìn theo ánh mắt của Fleur, rồi lắc đầu nói: "Vết thương trên lưng là từ lúc đó, còn vết thương trên tay là do Greyback cào."
Nhắc đến cái tên này, sắc mặt mọi người đều trở nên khác lạ.
Mặt Bill bị hủy hoại chính là do Greyback cắn vào đêm gã xông vào Hogwarts. Mặc dù không phải đêm trăng tròn nên Bill may mắn không biến thành người sói, nhưng vết sẹo thì vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Remus Lupin cũng trở thành người sói vì bị Greyback cố tình cắn khi còn nhỏ.
"Greyback cũng tấn công em à?" Fleur hỏi, trong giọng nói không giấu được sự căm ghét dành cho gã.
Esther không kể chi tiết, chỉ gật đầu: "Sau đó, để sống sót, em cũng đã giết gã."
Một câu nói khiến mọi người càng kinh ngạc hơn.
"Em... chắc chắn là đã giết gã rồi chứ?" Bill hỏi với vẻ không dám tin. Anh ấy biết rõ sức mạnh của Greyback, giết gã không phải chuyện dễ dàng, nếu không, gã đã không thể hoành hành lâu như vậy.
Esther không muốn nói nhiều thêm: "Em chắc chắn. Dù là người sói, nhưng bị đâm liên tiếp vào động mạch cũng không thể sống sót."
"Không ngờ những gì em trải qua trong thời gian này lại kịch tính đến vậy." Ron cảm thán. "Và phải nói rằng, những người em đã giết, dù là Umbridge hay Greyback, đều đáng chết. Chắc chắn cái chết của họ sẽ khiến không ít người hân hoan."
Esther khẽ cười, giấu đi những chuyện sau đó và chỉ nói: "Sau khi Greyback chết, bọn Tử thần Thực tử trở nên hỗn loạn. Em đã lợi dụng tình thế đó để chạy trốn. Cho đến hôm nay, khi các anh được Dobby cứu ra, em chợt nghĩ ra rằng em cũng có thể nhờ gia tinh đưa đi. Vì vậy, em đã đe dọa một gia tinh ở trang viên Malfoy để nó đưa em ra ngoài."
Nhắc đến Dobby, tâm trạng Harry lại trùng xuống.
Nhớ đến ngôi mộ nhỏ bên ngoài, Esther không nói thêm mà chuyển sang hỏi về những gì nhóm Harry đã trải qua trên đường đi.
Harry cố gắng giữ tinh thần kể lại, và những gì anh nói hầu như giống với cốt truyện gốc mà Esther biết. Điểm khác biệt duy nhất là do Esther đã nhắc nhở cụ Dumbledore về chiếc mề đay thật sự của Slytherin, lấy được nó từ tay Mundungus Fletcher, nên nó không rơi vào tay Umbridge. Nhờ vậy, nhóm Harry không phải mạo hiểm xông vào Bộ Pháp thuật.
Câu chuyện cứ thế kéo dài, mãi đến khi Fleur nhận thấy mọi người ai cũng mệt mỏi, cô ấy đứng dậy nhắc nhở cả nhóm đi nghỉ ngơi.
Vì số lượng phòng ở đây có hạn, nên không thể mỗi người một phòng. Ba cô gái phải ở chung một phòng để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, điều này không phải vấn đề lớn. Với những ngày tháng sống trong điều kiện khắc nghiệt, người thì phải ăn bữa đói bữa no, người thì bị giam trong ngục tối, giờ được ở trong một căn phòng sạch sẽ và ấm áp như thế này đã là quá tuyệt vời rồi.
"Esther, hình như bộ đồ này của em... là áo sơ mi nam?"
Khi chuẩn bị đi ngủ, Hermione tinh ý nhận ra điều khác thường trong trang phục của Esther.
Esther hơi sững lại, sau đó thản nhiên đáp: "Em trộm bộ đồ này từ trang viên Malfoy, chắc là đồ của nam giới."
Hermione nhíu mày, và vì câu trả lời này, vẻ mặt cô ấy càng thêm nghiêm trọng. Nhìn qua Luna đang cuộn mình trên giường với vẻ mệt mỏi, không chú ý đến cuộc trò chuyện, Hermione hạ giọng hỏi:
"Vậy còn... vết hôn trên cổ em thì sao? Đừng nói với chị đó là do côn trùng cắn, chị không tin đâu."
Esther đưa tay che cổ theo phản xạ, thầm cảm thán sự nhạy bén của Hermione, đồng thời bối rối không biết nên giải thích thế nào.
Hermione là người quan tâm cô, nhưng làm sao để kể rõ mối quan hệ giữa cô và Draco đây? Cô biết họ đều không có thiện cảm với Draco.
Suy nghĩ hồi lâu, đối mặt với ánh mắt đầy lo lắng của Hermione, cuối cùng Esther quyết định nói: "Được rồi, thật ra em đã giấu một vài chuyện. Sau khi giết Greyback, chính Draco đã giúp em trốn."
Hermione nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng của cô ấy chợt giãn ra.
"Chị biết ngay mà..."
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa nói hết câu.
Hermione không giống Harry hay Ron – hai người đó thường chậm hiểu. Cô ấy đã nghi ngờ mối quan hệ giữa Esther và Malfoy không hề đơn giản từ lâu.
Chẳng hạn, trong các buổi luyện tập D.A năm thứ năm, mỗi khi Malfoy tranh cãi với ai đó, Esther luôn là người đứng ra hòa giải. Trông có vẻ như cô chỉ muốn dừng cuộc cãi vã, nhưng nếu nghĩ kỹ, hành động đó giống như đang bảo vệ Malfoy.
Ngoài ra, những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, nếu chỉ là một hai lần thì không đáng chú ý, nhưng nhiều lần cộng lại sẽ trở nên kỳ lạ.
Tuy nhiên, Hermione không có bằng chứng rõ ràng, nên cũng không nói với ai, kể cả Harry hay Ron.
Và hôm nay, lời thú nhận của Esther đã xác nhận nghi ngờ của cô ấy.
Dù trong mắt Hermione, Malfoy không phải người tốt, nhưng cô ấy vẫn thấy nhẹ lòng khi biết vết hôn trên cổ Esther là do một người có vẻ như là bạn trai để lại, chứ không phải do ai khác.
Nhận thấy cảm xúc khác thường của Hermione, Esther không nhịn được hỏi: "Chị... đã đoán ra từ trước rồi à?"
"Đoán ra gì? Đoán ra em và Malfoy có vấn đề á?" Giờ Hermione đã thoải mái hơn, cố ý trêu Esther.
Esther hơi lúng túng, nhưng đồng thời cô cũng tò mò tại sao Hermione lại có biểu cảm như vậy. Chẳng lẽ cô ấy thật sự đoán ra được? Nhưng rõ ràng là cô và Draco đã giấu rất kỹ rồi mà.
Nhìn biểu cảm của Esther, Hermione ngừng trêu đùa, nghiêm túc lại và nói: "Chị chỉ đoán thôi, không chắc chắn. Thật sự thì chị cũng rất ngạc nhiên. Trước đây hình như em và Malfoy không hợp nhau, sao hai người lại đến với nhau?"
"Chuyện xảy ra từ lâu rồi." Esther khẽ cắn môi. Từ trước đến nay, cô chưa từng chia sẻ câu chuyện giữa mình và Draco với ai, nhưng giờ có người để giãi bày, cô không thể ngừng lại.
"Ngay sau buổi dạ hội trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, bọn em đã bắt đầu hẹn hò. Đến tận bây giờ bọn em vẫn là một cặp."
Hermione thoáng ngạc nhiên: "Vậy mà trong suốt thời gian qua, với bao nhiêu chuyện xảy ra, hai người vẫn không chia tay à?"
Esther nhìn thẳng vào mắt Hermione, khẳng định chắc chắn: "Không."