Editor: Moonliz
Esther bước vào giai đoạn dưỡng thương.
Tuy nhiên, cô cũng chẳng hề được "dưỡng" yên ổn, vì sau khi người cha "tốt" của cô biết đũa phép của cô đã bị mất, ông nói: "Vậy thì tốt, nhân cơ hội này con học cách dùng phép thuật mà không cần đũa phép đi."
Esther: ???
Không phải chứ, cô vừa thoát chết trong gang tấc, chẳng lẽ không thể để cô nghỉ ngơi cho tử tế à?
Phải làm căng như vậy ư?
Cha David của cô hoàn toàn không quan tâm. Gần đây, ông đã tham gia vài nhiệm vụ cùng Hội Phượng Hoàng, tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Tử Thần Thực Tử. Sau vụ Esther bị bắt và bị thương, ông trở nên hơi cực đoan, không chỉ bắt cô học tập "chết đi sống lại", mà còn lôi cả Laetitia vào cuộc.
May thay, dường như mẹ Laetitia của cô đã quen với tính cách này của chồng, nên không để ý đến sự thúc giục của ông.
Sau khi các vết thương trên người Esther hoàn toàn lành lặn, dưới chế độ huấn luyện cường độ cao của cha, cô đã học được không ít phép thuật mà không cần dùng đũa phép.
Thấy vậy, cha cô lộ vẻ hài lòng hiếm hoi, sau đó còn muốn cô bù lại toàn bộ chương trình học năm thứ sáu bị bỏ lỡ.
Ông vừa mới ngỏ ý, Esther đã hoảng sợ, khéo léo từ chối: "So với việc học bù chương trình năm sáu, con thà học thêm vài loại phép thuật mới còn hơn."
Cũng thật trùng hợp, ngay trong ngày đó, cô nhận được một gói hàng. Trong đó chỉ có một cây đũa phép – chính là đũa phép của cô.
Vì lâu ngày không gặp, nên khi cầm đũa phép trong tay, Esther không kìm được mà bật cười. Đúng là có đũa phép thì vẫn thấy an toàn hơn.
Khi cô nhận đũa phép, cha mẹ cô cũng ở bên cạnh. Mẹ Laetitia, kinh ngạc hỏi: "Ai gửi đũa phép cho con vậy?"
Esther vui vẻ đáp: "Còn ai vào đây nữa? Tất nhiên là giáo sư Snape tốt bụng của con rồi."
Khóe miệng David giật giật: "Ai? Tốt bụng? Con vừa nói ai tốt bụng cơ?"
Esther lườm ông một cái: "Cha còn trẻ như vậy mà đã lãng tai rồi à?"
David: ...
Ông nhịn, nhịn rất nhiều, nhịn không nói lại cô. Tự an ủi trong lòng: "Thôi được rồi, dù sao nó cũng là con ruột, mới khỏi bệnh nặng, nhịn xuống."
Esther chẳng thèm quan tâm cha cô có bị chọc tức hay không. Cô cầm đũa phép trên tay, bắt đầu suy nghĩ xem cốt truyện đã đi đến đâu.
Khoảng thời gian này, chắc hẳn nhóm Harry đang thực hiện, hoặc đã hoàn thành vụ đột nhập ngân hàng Gringotts để lấy chiếc cúp của Helga Hufflepuff. Điều đó có nghĩa là trận chiến cuối cùng đã rất gần.
Dù thế nào, cô cũng phải tham gia trận chiến cuối cùng. Vì vậy, nếu cứ ở nhà mãi, thông tin không thông suốt sẽ rất dễ bỏ lỡ những thời điểm quan trọng.
Sau một hồi suy nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn cha mẹ, nói: "Con cần đến làng Hogsmeade một chuyến."
Cha mẹ cô nhìn nhau, rồi mẹ Laetitia của cô hỏi: "Sao đột nhiên con lại muốn đến Hogsmeade?"
"Con cần gặp một người. Thời gian diễn ra trận chiến cuối cùng đã đến gần, con phải chuẩn bị mọi thứ trước."
Cô không cần giấu giếm quá nhiều trước mặt cha mẹ.
"Trận chiến cuối cùng ở làng Hogsmeade à?" David cau mày hỏi.
Esther lắc đầu: "Không, trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra ở Hogwarts. Nhưng có vài lối đi bí mật dẫn đến đó từ làng Hogsmeade."
"Vậy nên con định tham gia trận chiến cuối cùng à?"
"Đúng vậy, cha mẹ. Bất kể thế nào, con nhất định phải tham gia trận chiến cuối cùng này."
Esther kiên định nhìn cha mẹ mình. Cô còn phải thử cứu giáo sư Snape, những người bạn đã hy sinh trong trận chiến, và cả Draco.......
Cô không khỏi tưởng tượng cảnh mọi người biết cô và Draco đã hẹn hò vài năm. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Cha mẹ cô liếc nhìn nhau đầy lo lắng, cuối cùng mẹ Laetitia lên tiếng: "Mẹ biết, dù cha mẹ có ngăn cản thế nào cũng không thắng được con. Nếu đã vậy, thì con hãy cứ đi đi. Nhưng hứa với mẹ, dù thế nào cũng phải bảo vệ bản thân."
Esther suy nghĩ, rồi nói: "Đương nhiên con có thể hứa với cha mẹ. Nhưng cha mẹ cũng phải hứa với con một chuyện được không?"
"Không được!"
Chưa để Esther nói hết, David đã dứt khoát từ chối: "Cha không đồng ý chuyện của con và thằng nhóc đó. Tốt nhất con nên chia tay với nó ngay."
Là một người cha đã đấu trí đấu sức với con gái suốt nhiều năm, chỉ cần Esther vừa mở miệng, David đã đoán được cô định nói gì.
Mới trốn thoát từ trang viên Malfoy, dù cô không hề nhắc đến tên Draco trong câu chuyện của mình, nhưng việc cô thoát chết và dễ dàng trốn thoát nhiều lần thế kia, làm sao có thể không có ai giúp đỡ được chứ?
Theo lý mà nói, ông nên cảm kích Draco vì đã cứu con gái mình. Nhưng cảm kích là cảm kích, chuyện tình cảm thì khác. Dù thế nào, ông cũng không thể đồng ý mối quan hệ này.
Bị cha đoán trúng ý, Esther nghẹn lời. Cô cố tình hỏi lại: "Cha có biết hiệu ứng Romeo và Juliet không? Càng cấm cản, tình cảm của bọn con càng bền chặt đấy."
"Con đang đe dọa cha à?"
David tức giận đến mức bật cười. Ban nãy ông nhịn cơn giận xuống, nhưng câu nói này của cô khiến ông thật sự nổi nóng.
Esther nhún vai: "Con không đe dọa cha, chỉ cố tình chọc giận cha thôi."
David: ...
Rất tốt, cô đã thành công rồi.
Thấy hai cha con sắp cãi nhau, Laetitia thở dài ngao ngán, ngăn họ lại: "Được rồi, một ngày hai người không cãi nhau là không chịu được đúng không?"
Cả hai cha con lập tức quay đi, mỗi người ôm một cục tức.
Laetitia thở dài bất lực, rồi lựa chọn an ủi con gái trước. "Ess, đừng giận cha con nữa. Đã hứa với mẹ thì phải giữ lời. Hãy bảo vệ bản thân thật tốt. Mẹ không muốn thấy con trở về trong tình trạng đầy thương tích nữa."
Không hiểu sao, giọng nói dịu dàng của mẹ bỗng chốc khiến mắt Esther cay cay. Cô cố gắng kiềm nước mắt, khẽ gật đầu: "Con sẽ làm vậy, sẽ không để cha mẹ lo lắng thêm đâu."
Laetitia vuốt nhẹ mái tóc con gái, ánh mắt tràn đầy lo lắng và không nỡ rời xa. Bà nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng.
Đứa trẻ nhỏ bé trong vòng tay bà đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành từ lúc nào không hay. Giờ đây, cô sắp bước vào hành trình của riêng mình. Là bậc cha mẹ, dù không nỡ, họ vẫn phải buông tay để tiễn con đi.
Một lúc sau, Laetitia buông Esther ra, khẽ hôn lên má cô và dịu dàng nói: "Nếu đã vậy, con hãy đi làm điều mình cần làm. Hãy nhớ, cha mẹ vẫn luôn là điểm tựa vững chắc nhất của con trong bất cứ lúc nào."
Esther gật đầu, đáp khẽ: "Dạ..." Giọng cô lẫn chút nghẹn ngào.
Laetitia vuốt tóc cô lần cuối: "Thời gian không còn nhiều. Nếu đã quyết định, vậy thì đi đi."
Esther không kìm nén được nữa, ôm chặt lấy mẹ mình. Sau đó, cô quay sang ôm cha một cái.
David không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô, vỗ nhẹ lên lưng, như một lời động viên và an ủi.
Chào tạm biệt xong, Esther dùng phép Độn thổ, rời khỏi nhà và hướng đến làng Hogsmeade.