Editor: Moonliz
Ban ngày, làng Hogsmeade không còn nhộn nhịp như trước đây.
Để tránh bị chú ý, Esther mặc một chiếc áo choàng phù thuỷ màu đen giản dị, chiếc mũ lớn che kín khuôn mặt. Bộ trang phục này không quá nổi bật, bởi trong giới pháp sư, người ăn mặc kỳ lạ không hề thiếu.
Hơn nữa, do gần đây Tử Thần Thực Tử liên tục thực hiện các vụ tấn công, mọi người đều lo sợ. Nhiều người che kín từ đầu đến chân khi ra ngoài. Vì vậy, Esther đi trên đường cũng không thu hút sự chú ý nào.
Cô bước thẳng đến quán Đầu Lợn.
Ngoại hình của quán rượu không hề thay đổi, vẫn là tấm biển cũ kỹ, rỉ sét. Cô bước vào, nhận thấy bên trong sạch sẽ hơn lần trước.
Giờ này quán không đông khách, chỉ có hai phù thuỷ trung niên ngồi ở góc phòng uống rượu. Thấy có người bước vào, họ cẩn thận quan sát. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng từ dáng vẻ, họ đoán được đó là một cô gái mảnh mai. Sau đó, họ quay lại cuộc trò chuyện nhỏ của mình.
Aberforth đứng sau quầy, lơ đãng chào cô: "Cô muốn uống gì?"
Esther bước đến quầy, liếc nhìn bức tranh treo trên tường. Đó là một cô bé tóc vàng. Lần trước đến đây, cô đã chú ý đến bức tranh này, nhưng lúc đó đông người nên không nhìn kỹ. Bây giờ cô có thể khẳng định, đây chính là bức chân dung của Ariana.
"Cô muốn gì?"
Thấy ánh mắt cô dừng trên bức tranh, Aberforth bực bội ném chiếc khăn lau trên tay xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Esther thu lại ánh mắt, tiến lại gần và nhỏ giọng nói: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn gặp anh trai của ông."
Biểu cảm của Aberforth lập tức trở nên kỳ lạ. Ông ấy nhận ra giọng nói này, dù không biết tên Esther, nhưng ông ấy nhớ cô là học sinh của Hogwarts. Đặc biệt, lần trước cô và cậu thiếu niên đi cùng thay đổi sắc mặt quá nhanh, khiến ông ấy ấn tượng sâu sắc.
"Anh trai tôi đã mất rồi."
Dù nhận ra cô là học sinh Hogwarts, Aberforth vẫn cảnh giác khi trả lời, vì chưa biết rõ mục đích của cô.
"Vậy sao?" Esther bình tĩnh nói tiếp: "Nhưng trước đó, thầy ấy đã bảo với tôi rằng sẽ đến gặp ông."
Ánh mắt dò xét của Aberforth rơi trên người cô. Ông ấy liếc nhìn hai phù thuỷ ở góc phòng bằng khóe mắt, thấy họ không chú ý đến tình hình bên này, bèn hậm hực nói: "Lên lầu, phòng cuối cùng."
Esther cảm ơn ông ấy, rồi quay người bước lên cầu thang.
Khi đi ngang qua bức tranh của Ariana, cô cúi đầu chào.
Trong tranh, Ariana hiện rõ vẻ ngại ngùng. Thấy Esther chào mình, cô ấy không giấu được nét ngạc nhiên trên mặt, nhưng vẫn e thẹn gật đầu đáp lại.
Esther đi lên cầu thang, đến căn phòng cuối cùng. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng tự động mở ra.
Cô không vội bước vào, mà chỉ đứng ở ngưỡng cửa quan sát bên trong.
Căn phòng này không hề lớn, sàn gỗ trông đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Ngay lối vào là một phòng khách nhỏ với hai chiếc ghế sofa màu đỏ sẫm, một tấm thảm màu vàng kim và một giá sách bên cạnh.
Cụ Dumbledore mặc một bộ áo choàng trắng đơn giản, đang ngồi trên ghế sofa uống trà. Bên cạnh cụ là tờ Nhật báo Tiên tri mới nhất.
"Lâu rồi không gặp, trò có muốn uống một tách trà không?"
Thấy Esther, cụ Dumbledore không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ mỉm cười, vẫy tay gọi cô: "Đừng khách sáo như vậy, vào đây đi."
Lúc này Esther mới bước đến, ngồi xuống ghế đối diện cụ Dumbledore, tháo mũ ra, mỉm cười chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, thầy hiệu trưởng Dumbledore. Gần đây sức khỏe của thầy vẫn ổn chứ?"
"Vẫn như cũ thôi." Cụ Dumbledore rót cho cô một tách trà. Bàn tay phải của cụ vẫn đen cháy như trước.
"Trước đây, Severus nói với tôi rằng trò bị bắt đến trang viên Malfoy, sau đó lại biến mất một cách kỳ lạ. Lúc đó, tôi còn lo lắng không biết trò thế nào rồi, không ngờ trò đã tự mình trốn thoát."
Esther nhận lấy tách trà, nói lời cảm ơn rồi vừa xoay tách trà trong tay vừa cười:
"Đúng vậy. Nếu em không tự thoát ra, e rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai sẽ muốn chiêu mộ em làm Tử Thần Thực Tử mất. Một gián điệp hai mang là đủ rồi, thêm một người nữa chỉ dễ gặp rắc rối hơn thôi."
"Điều đó chứng tỏ trò rất xuất sắc, nếu không Tom sẽ không quan tâm đến sự sống chết của một học sinh bình thường." Cụ Dumbledore nhẹ nhàng đáp: "Nhưng chắc trò đến đây không phải để tán gẫu với một ông già như tôi đâu, đúng không? Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ à?"
Lúc này, Esther mới kể về lần cô gặp Harry.
"Tính theo thời gian thì ngày diễn ra trận chiến cuối cùng đã rất gần. Chỉ là em không chắc chính xác là ngày nào, nên quyết định đến đây chờ nhóm Harry. Dù sao cuối cùng họ cũng sẽ vào Hogwarts thông qua lối đi bí mật này."
"Trận chiến cuối cùng đã gần kề sao?" Cụ Dumbledore nhắc lại, đôi mắt lóe lên sự suy tư.
"Đúng vậy," Esther gật đầu. "Không biết sau khi em rời đi, các bạn học ở trường sống thế nào? Chắc cũng không dễ dàng gì. Nhưng có Ginny và Neville ở đó, nên em nghĩ họ sẽ tổ chức phản kháng."
"Có một lối đi bí mật dẫn đến Phòng Yêu Cầu, nhưng chỉ có thể mở từ phía đó. Tôi đã nhờ Ariana liên lạc với Neville, và Aberforth đã đưa một số vật dụng cho các học sinh giúp. Tình hình trong trường thực sự không mấy khả quan, nhưng may mắn là mọi người đều đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau."
Cụ Dumbledore thở dài, rõ ràng cũng rất lo lắng cho các học sinh ở trường.
Esther không biết nói gì. Hiện tại cô không thể xuất hiện ở trường, mà ngay cả khi quay lại, cô cũng chỉ có thể trốn trong Phòng Yêu Cầu nên không giúp được gì cho mọi người.
"Mọi chuyện rồi sẽ sớm kết thúc thôi."
Sau khi im lặng một lúc, Esther chỉ thốt ra một câu như vậy.
Cô đã quyết định ở lại quán Đầu Lợn. Sau khi trò chuyện thêm vài câu với cụ Dumbledore, cô rời khỏi căn phòng, quay lại quầy bar ở tầng một và yêu cầu Aberforth cho thuê một phòng.
"Thuê ở đây không rẻ đâu." Aberforth đáp với giọng khó chịu.
Ông ấy không nhắm vào Esther mà vốn dĩ tính tình ông ấy như vậy với tất cả mọi người. Mối quan hệ gượng gạo với anh trai khiến ông ấy đặc biệt không mấy thân thiện với học sinh của cụ Dumbledore.
Tuy nhiên, dù giọng điệu không tốt, Aberforth chưa từng nói lời nào xúc phạm, và những gì cụ Dumbledore nhờ ông ấy làm, ông ấy đều hoàn thành hết.
Esther lấy ra vài đồng Galleon trong túi, đặt lên quầy: "Tiền không thành vấn đề. Tìm giúp tôi một căn phòng sạch sẽ."
Aberforth liếc cô, không ai lại đi cãi nhau với tiền. Ông ấy thu tiền, lấy ra một chiếc chìa khóa rồi đưa cho cô: "Tầng hai, phòng thứ tư bên tay trái. Một ngày một Galleon."
Esther không phản đối: "Không vấn đề gì. Tôi đưa số tiền này trước, nếu thiếu thì tôi sẽ trả thêm."
Nói xong, cô cầm chìa khóa, đi lên tầng hai.