Editor: Moonliz
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy chủ nhân tức giận đến vậy. Hôm đó, có không ít người chết."
"Cũng may tôi chạy nhanh, những kẻ chậm chạp hôm đó đều không qua khỏi, còn cả con yêu tinh kia nữa, nó là kẻ đầu tiên bị giết."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến chủ nhân phẫn nộ như vậy?"
"Tôi cũng không rõ lắm. Hình như nhóm Potter đã đột nhập Gringotts, lấy cắp thứ gì đó rất quan trọng với chủ nhân."
"May mà hôm đó tôi không có mặt, tôi chẳng muốn chứng kiến cảnh chủ nhân nổi trận lôi đình."
"Thôi nào, đừng nói chuyện đó nữa, uống rượu đi."
..........
Họ tụ tập nói vài câu, sau đó chuyển sang uống rượu và than phiền về những chuyện khác.
Không nghe được thêm thông tin gì hữu ích, nên Esther rón rén quay trở lại phòng, lòng cô bỗng trĩu nặng.
Xem ra nhóm Harry đã lấy được chiếc cúp vàng của Helga Hufflepuff. Điều đó có nghĩa là trận chiến tại Hogwarts đã đến rất gần.
Cô phải làm gì đây?
Đêm đó, Esther trằn trọc không ngủ được. Sáng hôm sau, cô đi tìm Aberforth với đôi mắt gấu trúc.
"Tôi muốn vào Hogwarts. Hãy liên lạc với Neville, để anh ấy mở lối đi từ Phòng Yêu Cầu. Tôi muốn vào ngay hôm nay."
Aberforth không thèm ngẩng đầu, lập tức đáp: "Không được. Tôi không làm được."
Hôm qua, nhóm Tử Thần Thực Tử ăn uống thả cửa mà không trả tiền đã khiến ông ấy mất không ít tiền bạc. Sáng nay lại bị Esther chặn lại, tâm trạng tệ hại của Aberforth khiến ông ấy quyết định làm cô khó chịu theo.
"Được thôi, vậy tôi sẽ tìm cụ Dumbledore."
Esther đã nắm rõ tính cách của ông già này. Ông ấy cứng đầu và khó nói chuyện, nhưng cũng không phải người xấu. Thay vì đôi co, cô quyết định đi tìm cụ Dumbledore luôn sẽ dễ dàng hơn.
Aberforth "hừ" một tiếng nặng nề: "Biết tìm ông ấy giải quyết được thì còn làm phiền tôi làm gì?"
Rõ ràng, ông ấy rất bực bội vì Esther đã làm phiền ông ấy từ sáng sớm.
"Đám người mấy người cứ thích quấy rầy người khác vào sáng sớm, tưởng ai cũng thức dậy sớm như gà như người đó à?"
Giọng ông ấy cao hơn, thu hút ánh nhìn không hài lòng từ Ariana trên bức tranh treo tường. Tuy Ariana trầm tính, nhưng bản tính lại hiền lành. Cô ấy và Esther thường xuyên trò chuyện, cả hai đã rất hòa hợp chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vì thế, Ariana không vui khi Aberforth nói Esther như vậy, nhất là khi "người nào đó" mà ông ấy nhắc đến lại chính là anh trai cô ấy.
Aberforth nhận ra ánh mắt của Ariana, im lặng nhưng khuôn mặt vẫn cau có.
"Mới quen có mấy ngày mà đã bênh vực cô ta rồi?" Ông ấy lẩm bẩm không hài lòng, sau đó quay lại quầy bar dọn dẹp.
Esther gõ cửa phòng cụ Dumbledore một lần nữa. Giờ này cụ đã thức dậy rồi.
Khi nghe yêu cầu được vào Hogwarts của cô, cụ Dumbledore không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay: "Tôi sẽ nhờ Ariana liên lạc với Neville. Trò có thể cần chờ một lát."
Cụ Dumbledore có một niềm tin kỳ lạ dành cho Esther. Không chỉ bởi thân phận ẩn giấu của cô, mà còn vì sự chín chắn vượt tuổi mà cô thể hiện, khiến người khác không thể không đặt niềm tin vào cô.
Esther cảm ơn, trước khi rời đi, cô ngập ngừng một lát rồi lên tiếng: "Nếu... cụ muốn, có thể đi tìm một người quen cũ. Chúa Tể Hắc Ám có thể sẽ truy hỏi bí mật về cây đũa phép Cơm Nguội trong vài ngày tới. Người đó... có thể sẽ chết dưới tay Chúa Tể Hắc Ám."
Lời cô nói đầy ẩn ý, nhưng Esther tin rằng chắc chắn cụ Dumbledore hiểu cô đang nhắc đến ai.
Sự do dự của cô xuất phát từ việc không chắc thái độ hiện tại của cụ Dumbledore đối với Grindelwald. Đây không phải một câu chuyện hư cấu, và thái độ của cụ Dumbledore rõ ràng cho thấy cụ vẫn rất áy náy về cái chết của Ariana. Việc cụ giả chết rời đi để ở bên cạnh em trai và em gái thay vì tìm Grindelwald đã chứng minh rằng với cụ Dumbledore ở tuổi này, gia đình quan trọng hơn nhiều so với những ám ảnh thời trẻ.
Cụ Dumbledore thoáng ngạc nhiên khi nghe lời Esther, sau đó gật đầu chậm rãi, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường: "Tôi hiểu rồi."
Esther không thể đoán được cảm xúc của cụ. Mặc dù tò mò về câu chuyện giữa cụ và Grindelwald, nhưng cô không có ý định đi sâu vào tìm hiểu, bởi việc cấp bách trước mắt vẫn là trận chiến tại Hogwarts.
Cô rời khỏi phòng, trở lại tầng một để chờ đợi.
Dù miệng Aberforth luôn cằn nhằn, nhưng thừa biết anh trai mình sẽ đồng ý với yêu cầu của Esther. Vì vậy, thay vì mở cửa quán như thường lệ, ông ấy quyết định đóng cửa lại.
"Hừ, cô đã làm mất không ít thời gian kinh doanh của tôi, cô phải bồi thường số tiền này đấy."
Aberforth nói với Esther.
Ông ấy hiểu rõ rằng Esther là người có tiền và cũng không quá bận tâm đến chút tiền lẻ, nên mới dám nói thế.
Quả nhiên, Esther chỉ nhún vai, gật đầu: "Tùy ông thôi. Số tiền tôi đưa ông trước đây chắc vẫn còn, cứ lấy mà bù vào, khỏi cần trả lại. Nhưng nếu tôi giấu đồ ở Phòng Yêu Cầu, sau này có cần gì, ông phải giúp tôi đấy."
"Giúp được, nhưng phải trả tiền."
Aberforth không chịu nhượng bộ.
Esther thầm nghĩ: Đúng là kỳ lạ, yêu tiền thế để làm gì? Cả đời không vợ con, không người kế thừa, cuối cùng tiền để lại cho ai? Đám dê sau nhà à?
Dĩ nhiên, cô chỉ dám nghĩ thầm. Nếu nói ra, chắc chắn Aberforth sẽ lật mặt ngay.
"Tiền tôi đưa đủ dùng rồi. Tôi có tiền nhưng không phải kẻ ngu, càng không phải tiên nữ không ăn khói bụi trần gian. Ông lấy chút lợi nhỏ thì được, nhưng đừng ép quá, không thì tôi sẽ đi nói với người anh trai yêu quý của ông đấy."
Esther quyết định không chiều theo ý ông già này nữa.
Aberforth nhăn mặt, có vẻ như bị cụm từ "người anh trai yêu quý" làm phát cáu. Ông ấy lẩm bẩm gì đó mà Esther nghe không rõ, cũng chẳng buồn hỏi lại, vì Ariana đã xuất hiện, gật đầu ra hiệu.
Esther biết tín hiệu này có nghĩa Neville và những người bên kia đã nhận được thông báo. Giờ cô chỉ cần đợi lối đi được mở.
Ý nghĩ sắp được gặp lại các bạn học khiến Esther vừa hồi hộp vừa xúc động khó tả.
Người ta thường nói "gần về quê lòng càng rộn ràng". Lúc này, khi chuẩn bị quay lại Hogwarts, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng.
May mắn thay, cô không phải chờ lâu. Khoảng nửa tiếng sau, lối đi được mở ra và Neville xuất hiện trước mặt cô.
"Esther!"
Thấy cô, Neville kích động ôm chầm lấy cô: "Em còn sống, thật tuyệt quá!"
Esther: ???
Cái gì? Ai lại đi đồn là cô đã chết chứ?
"Còn sống? Ý anh là gì? Đừng nói là các anh đều nghĩ rằng em đã gặp chuyện không may rồi nhé?"
Esther vỗ vai Neville, giọng điệu pha chút đùa cợt.
Lúc này Neville mới nhận ra mình hơi quá khích. Anh ấy buông cô ra, xấu hổ giải thích: "Xin lỗi, anh không cố ý nói gở. Chỉ là khi ở trong trường, bọn anh không thể cập nhật tin tức từ bên ngoài. Sau khi em và Luna mất tích, không biết từ đâu lan truyền tin đồn rằng em bị đưa đến chỗ Voldemort và sau đó thì... Nhưng giờ anh thấy đó đúng là lời đồn thôi."
Esther "tặc". Tin đồn này không sai hoàn toàn, chỉ là càng truyền đi thì nó lại càng bị thổi phồng.
"Vậy nếu em đột ngột xuất hiện, liệu có làm mọi người giật mình không nhỉ?"
Cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ mong chờ.