Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 353: Điều chế thuốc



Editor: Moonliz

Esther lấy ra cái vạc và các nguyên liệu bắt đầu điều chế thuốc.

Đối với họ, thuốc Đa Dịch được coi là một loại thuốc khá đơn giản. Esther vừa nấu thuốc vừa trò chuyện với những người khác, trông rất thoải mái.

Đang có không ít học sinh lẩn trốn trong Phòng Yêu Cầu. Esther đếm sơ qua, khoảng mười mấy người, trên các bức tường treo cờ của Gryffindor, Hufflepuff và Ravenclaw.

Bên cạnh còn có một giá sách lớn, đầy ắp sách, và một cái đài gỗ đặt sát bên.

Neville cũng không rời đi, anh ấy đang ngồi cạnh Ginny bên cái đài, liên tục chuyển kênh, còn cặp song sinh nhà Patil thì tựa sát vào nhau thì thầm trò chuyện.

Thời gian trôi qua, không chỉ mình cô quay trở lại trường học. Từ sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, Ginny chưa từng trở lại, mãi đến khoảng nửa tháng trước mới vào được thông qua quán Đầu Lợn.

Lúc đó Esther còn đang dưỡng thương nên không đến làng Hogsmeade, vì vậy đã lỡ mất cơ hội gặp Ginny.

Cặp chị em nhà Patil cũng không có mặt ở trường từ đầu kỳ học, nhưng sau đó Neville đã liên lạc được với họ, và họ đã quay lại, sát cánh chiến đấu cùng bạn bè.

Còn có hai anh em nhà Creevey, họ đều là phù thủy gốc Muggle, vốn dĩ năm nay họ không quay lại Hogwarts.

Cụ Dumbledore đã từng nhắc đến những chuyện này với Esther lúc ở quán Đầu Lợn.

Thuốc Đa Dịch nhanh chóng nấu xong, Esther lại lấy ra thêm vài nguyên liệu khác, tiếp tục nấu thêm một ít thuốc chữa thương cho mọi người.

Kể từ khi đến làng Hogsmeade, cô luôn chuẩn bị đủ thứ. Mặc dù phần lớn các cửa hàng ở đây đều đã đóng cửa, và ban đêm còn có lệnh giới nghiêm — nếu có ai đi trên phố sẽ lập tức thu hút Tử thần Thực tử — nhưng ban ngày vẫn tương đối an toàn. Cô biết tình hình trong trường học đang rất nghiêm trọng, nên đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu để điều chế thuốc chữa thương.

Nấu hai mẻ thuốc cũng tiêu tốn kha khá thời gian. Khi Esther hoàn thành, Neville và Ginny đã bắt đầu phân phát bữa tối cho mọi người.

Bữa tối cực kỳ đơn giản, chỉ có bánh mì và sữa. Trong thời kỳ đặc biệt này, dĩ nhiên thức ăn không thể phong phú như thường lệ, nhưng không ai kêu ca lấy một lời.

Esther cất vạc và các đồ nghề khác vào chiếc túi nhỏ, nhận lấy đồ ăn Ginny đưa cho, rồi vẫy tay gọi Neville.

Neville nhìn thấy thì vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì vậy, Esther?"

Sau một khoảng thời gian, kể từ khi Esther và Luna mất tích, Ginny cũng biến mất trong một khoảng thời gian, Neville đã trở thành người lãnh đạo duy nhất còn lại của Đội quân Dumbledore trong trường. So với cậu bé rụt rè khi mới quen, giờ đây đã có thể thấy rõ sự trưởng thành của anh ấy.

"Cho anh đấy, đây là thuốc chữa thương, anh chia cho mọi người nhé."

Esther đã nấu được hai chai, cô giao cả hai cho Neville.

Thật ra ngay từ lúc mới gặp hôm nay, Esther đã để ý thấy vết thương trên mặt anh ấy, không chỉ anh ấy mà cả Ernie và Seamus cũng bị thương, nghiêm trọng nhất là Seamus — một bên mắt của anh ấy đã sưng vù lên.

Neville ôm lấy hai lọ thuốc, cười tươi: "Tuyệt quá! Khi bọn anh trốn ở đây, chuyện gì bọn anh cũng có thể lo liệu, chỉ là thật sự rất khó kiếm thuốc chữa thương... Esther giỏi thật đấy, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới!"

Esther cười nói: "Chỉ vậy thôi đã thấy tuyệt rồi à? Còn có cái tuyệt hơn nữa cơ."

Nói rồi, cô lấy ra một đống kẹo do Cedric (ngụy trang) tài trợ, lớn tiếng hỏi mọi người: "Ai muốn ăn kẹo của tiệm Công tước mật nào?"

Một câu đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Kể từ sau khi cụ Dumbledore qua đời, giáo sư Snape lên làm hiệu trưởng, Hogwarts đã hủy bỏ truyền thống cho học sinh đến làng Hogsmeade. Suốt thời gian qua, mọi người vừa phải đối phó với anh em nhà Carrow, vừa chịu cảnh thiếu thốn đủ bề, đã lâu rồi không được ăn kẹo.

Vậy nên, khi thấy một đống lớn kẹo như vậy, ai nấy đều vô cùng phấn khích, đồng thanh hô: "Tớ muốn!"

Esther chia kẹo cho mọi người, còn Neville thì phân phát thuốc chữa thương cho các bạn học bị thương. Nhờ có những viên kẹo ngọt ngào, bữa ăn hôm đó trở nên vui vẻ một cách hiếm hoi.

"Tiệm kẹo Công tước mật vẫn còn mở à? Tớ nghe nói đã đóng cửa từ lâu rồi mà?" Colin nghiêng đầu hỏi Esther.

Esther giải thích: "Đúng là đóng cửa từ lâu rồi, nhưng họ vẫn để lại một nhân viên trông tiệm, phòng khi có ai đó đập phá. Mấy viên kẹo này là do người đó tặng tớ."

Tai của Ginny hơi động đậy: "Có phải là anh nhân viên có khí chất rất giống Cedric không? Tớ từng nghe nói Cho đã phải lòng anh ất ngay từ lần đầu gặp. Mặc dù mọi người đều cho rằng Cho chỉ xem anh ấy như người thay thế của Cedric... nhưng chắc hai người họ vẫn còn đang hẹn hò, đúng không?"

Người khác có thể không rõ, nhưng với Ginny – người đã thầm thích Harry suốt nhiều năm thì cô ấy rất nhạy cảm với mọi chuyện liên quan đến Cho, bởi lẽ Harry từng rất say mê Cho một thời gian. Dù hiện tại Ginny mới là bạn gái của Harry, nhưng cô ấy vẫn rất để tâm đến những chuyện liên quan đến tình cũ của anh.

"Chắc là còn quen nhau." Esther chậm rãi gặm bánh mì: "Tớ cũng không rõ lắm, dù gì thì bây giờ bên ngoài nguy hiểm như thế, nên tớ cũng không dám trò chuyện với ai quá nhiều."

Neville cũng xen vào: "Dạo trước Cho còn liên lạc với tụi anh qua đồng xu liên lạc mà tụi anh vẫn dùng ấy. Cô ấy cũng muốn quay về giúp mọi người, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại thôi."

Nhắc đến đồng xu, Ginny lại quay sang nhìn Esther: "À đúng rồi, Esther, đồng xu của cậu đâu rồi? Sau này tụi tớ liên lạc mãi mà không được, Luna còn bảo có thể cậu đã gặp chuyện gì rồi, tụi tớ lo chết đi được."

Esther im lặng một lúc.

Cô nhớ lại, chắc đồng xu đó đã bị rơi trong phòng của Draco rồi.

"......... Tớ làm mất rồi. Xin lỗi nhé, lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, tớ cũng không biết là đã làm rơi ở đâu."

"Không sao đâu." Ernie lên tiếng trấn an:

"Miễn là em quay về an toàn là được rồi, mất thì mất, dù sao nó cũng đâu phải đồng Galleon thật."

Ernie hơi xót xa nhìn về phía cánh tay của Esther. Lúc nãy khi cô cuốn tay áo để điều chế thuốc, làm lộ ra vài vết sẹo.

Dù vết thương đã lành từ lâu, nhưng nơi bị Greyback, một người sói cào trúng vẫn để lại những dấu vết khó lành, giống như vết sẹo trên mặt Bill vậy. Có lẽ chúng sẽ theo cô suốt đời.

May mắn hơn là Esther không phát sinh những tập tính kỳ lạ, như thích ăn bít tết còn rỉ máu giống Bill chẳng hạn. Có lẽ vì cô chỉ bị cào chứ không bị cắn.

Esther nhận ra ánh mắt của Ernie, kéo tay áo xuống che đi vết thương theo bản năng.

Thấy hành động đó, Ernie lặng lẽ dời mắt, không nói gì thêm.

Dù mặt mình cũng đầy vết thương, nhưng anh ấy lại sợ rằng nếu hỏi nhiều quá sẽ chạm vào nỗi đau của cô, nên đành giữ im lặng.

Esther thở dài một cái, rồi lại kéo tay áo lên, nói với Ernie: "Anh cứ nhìn nếu muốn, chỉ là vài vết sẹo cũ thôi, lành cả rồi. Em thấy vết thương trên mặt anh còn nghiêm trọng hơn đấy."

Ernie nhìn những vết sẹo trên tay cô, dù Esther từng kể rằng cô đã từng giao chiến với người sói, nhưng giờ đây, khi nhìn tận mắt, anh ấy vẫn không khỏi xót xa.

"Con trai mà, mặt có tí vết thương cũng chẳng sao. Nhưng mà... em bị thương nhiều vậy, chắc lúc đó em đau lắm nhỉ?"

Esther đáp: "Không đau lắm đâu. So với việc bị Lời nguyền Tra tấn ở trường thì chẳng là gì cả."

Mà hầu hết học sinh ở đây, ai cũng từng nếm trải lời nguyền Tra tấn.