Editor: Moonliz
Hogwarts đã trải qua vài ngày yên bình, tiếng cười nói lại vang khắp khuôn viên trường.
Những học sinh đã rời trường cũng lén lút quay lại, bao gồm cả những học sinh đã tốt nghiệp như cặp sinh đôi nhà Weasley và người bạn thân của họ, Lee Jordan.
Chẳng mấy chốc, Donna và Fiona cũng trở lại. Ban đầu, Ariana định đến cùng họ, nhưng trước khi khởi hành cô ấy đã bị ốm một trận không nặng nhưng cũng không nhẹ, phải nhập viện nên không thể đến được.
Những người bạn lâu ngày không gặp có vô số chuyện để kể. Mỗi ngày, họ dính lấy nhau để chia sẻ những trải nghiệm trong thời gian qua. Esther cũng hòa mình vào câu chuyện và tiếng cười của mọi người, nhưng trong lòng vẫn luôn duy trì sự cảnh giác. Là người duy nhất biết rằng chiến tranh sắp xảy ra, áp lực mà cô phải chịu lớn hơn bất cứ ai.
May mắn là cô che giấu rất giỏi, không ai nhận ra sự căng thẳng của cô, kể cả Draco.
Mọi người không còn cần phải lén lút luyện tập đấu tay đôi trong Phòng Yêu Cầu nữa mà có thể công khai hoạt động trong lâu đài. Thậm chí, giáo sư Flitwick còn đích thân hướng dẫn họ.
Tất cả đều học tập một cách nghiêm túc, dù rằng phần lớn trong số họ vẫn chưa ý thức được rằng Hogwarts sẽ trở thành chiến trường trong tương lai.
Không để Esther phải đợi lâu, Neville đã dẫn nhóm Harry quay trở lại từ Phòng Yêu Cầu.
Học sinh trong trường lại rơi vào trạng thái phấn khích. Họ lao tới ôm chầm lấy nhóm Harry.
Ginny gần như bật khóc vì vui mừng.
Nhóm Harry cũng rất xúc động, đặc biệt là khi nghe Neville kể về những gì mọi người đã trải qua trong thời gian qua và cách Esther dẫn dắt họ phản công. Điều đó khiến Harry cảm thấy máu nóng sôi trào, không thể không cảm thấy khâm phục họ.
Về phần Esther, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nhóm Harry, cuối cùng cô cũng cảm thấy như mọi thứ đã được sắp xếp xong hết.
"Mọi người! Tớ cần mọi người giúp một việc!"
Sau một hồi chào hỏi ngắn gọn, Harry nói: "Tớ cần các cậu giúp tìm một vật liên quan đến nhà Ravenclaw."
"Anh đang nói về chiếc vương miện của Ravenclaw à?" Luna là người đầu tiên trong các học sinh nhà Ravenclaw nghĩ đến: "Chiếc vương miện bị mất tích của Ravenclaw?"
Câu nói của cô ấy như ném một hòn đá vào mặt hồ yên ả, khiến mọi người xôn xao. Các học sinh nhà Ravenclaw lần lượt chia sẻ những gì họ biết về chiếc vương miện.
Người thì nói chiếc vương miện có thể tăng trí tuệ cho người đội nó; người thì kể rằng nó đã biến mất từ nhiều thế kỷ trước, có lẽ ngoài Ravenclaw ra không ai biết được nơi nó đang ở đâu; có người còn đề nghị hỏi giáo sư Flitwick, vì biết đâu ông ấy sẽ biết điều gì đó.
Giữa những tiếng bàn luận xôn xao, vẻ mặt Harry dần chuyển từ phấn khởi khi nghe nhắc đến chiếc vương miện sang lo lắng. Anh khẽ nói với Ron bên cạnh: "Hắn ta đang trên đường đến Hogwarts."
Esther đứng bên cạnh Hermione, không tham gia vào cuộc thảo luận của mọi người, nên cô nghe thấy câu nói này.
Cô biết rằng "hắn ta" mà Harry nhắc đến chính là Voldemort.
Để tiết kiệm thời gian, cô quyết định tiết lộ câu trả lời.
Esther nhẹ nhàng nói: "Thực ra, chúng ta hoàn toàn có thể hỏi quý cô Grey – hồn ma của nhà Ravenclaw. Theo như em biết, bà ấy có một ít quan hệ huyết thống với Ravenclaw, có lẽ bà ấy biết chiếc vương miện được giấu ở đâu."
Lời nói của Esther khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô. Cho Chang ngạc nhiên hỏi: "Em nghe điều đó từ đâu vậy? Bọn chị chưa từng biết chuyện này."
"Em nghe từ các bức chân dung." Esther đáp. "Họ đã ở Hogwarts rất lâu, biết không ít chuyện."
Câu trả lời này không phải là một cái cớ, vì thực tế cô đã học được rất nhiều điều từ các bức chân dung trong lâu đài. Có bức thậm chí còn kể cho Esther nghe một ít về câu chuyện tình yêu và hận thù giữa giáo sư Snape và Lily, khi cô phàn nàn về lượng bài tập mà giáo sư Snape giao quá nhiều.
Harry gần như không thể chờ thêm. Anh chỉ kịp nói một câu với mọi người: "Voldemort đang trên đường đến Hogwarts."
Sau đó, anh kéo Ron và Hermione vội vàng đi tìm quý cô Grey.
Các học sinh còn lại, nhất là những người nhỏ tuổi, bắt đầu hoang mang khi nghe điều này. Nhưng những thành viên của Đội quân Dumbledore, những người đã từng trải qua nhiều sóng gió vẫn giữ được sự bình tĩnh. Một số đi thông báo tin này cho giáo sư McGonagall, số khác thì đi tìm quý cô Grey giúp nhóm Harry.
Esther tính toán thời gian và cảm thấy vẫn còn kịp, vì vậy cô quay người đi tìm giáo sư Slughorn. Khi gõ cửa văn phòng của ông ta và được mời vào, cô trình bày mục đích của mình: "Xin lỗi vì làm phiền thầy, thưa giáo sư. Em muốn mượn văn phòng và nguyên liệu của thầy để điều chế một số thuốc chữa vết thương."
Dường như giáo sư Slughorn rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của cô. Ông ta há hốc miệng, lẩm bẩm: "Chuyện gì đây? Sao lần lượt từng người đến điều chế thuốc chữa thương vậy?"
Vừa nói, ông ta vừa nhường đường cho Esther vào phòng.
Rõ ràng, ông ta vẫn chưa nhận được tin rằng Voldemort sắp bao vây Hogwarts.
Esther hơi ngạc nhiên trước lời nói của ông ta. Cô nhìn vào bên trong và bắt gặp ánh mắt của Draco, người cũng đang đứng sững lại.
"Anh... sao anh lại nghĩ đến việc điều chế thuốc chữa thương?"
Esther không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Khi Harry trở lại trường, anh không hề tránh mặt các học sinh khác. Hơn nữa, Draco cũng là một thành viên của Đội quân Dumbledore. Lẽ ra, khi Neville thông báo về sự trở lại của Harry, Draco cũng sẽ nhận được tin này. Esther đã nghĩ rằng sau khi nghe tin, việc đầu tiên hắn sẽ làm là đi tìm Harry để lấy lại cây đũa phép của mình. Không ngờ, hắn lại xuất hiện ở đây.
"Vì anh biết em sẽ không rút lui."
Vì vậy, anh sợ em sẽ bị thương.
Esther chớp mắt, lau những giọt nước mắt sắp trào ra, rồi nở một nụ cười rạng rỡ: "Draco, em thực sự yêu anh rất nhiều!"
Giáo sư Slughorn đang lúi húi tìm nguyên liệu, khi đi ra thì ngơ ngác hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy? Sao tự nhiên ai cũng đòi điều chế thuốc chữa thương hết thế?"
Vì ông ta đang mải tìm kiếm trong phòng chứa nguyên liệu nên đã bỏ lỡ toàn bộ cuộc trò chuyện giữa họ.
Vốn dĩ giáo sư Slughorn không thích dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến Voldemort hay Tử thần Thực tử. Rõ ràng gia đình Malfoy đã đứng về phe Voldemort, vì vậy ban đầu ông ta không chào đón Draco khi hắn bất ngờ xuất hiện.
Tuy nhiên, Draco liên tục nài nỉ, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Là một đứa trẻ còn non nớt, sự sốt sắng của Draco không thể là giả được. Cuối cùng, lòng ông ta mềm lại và đồng ý cho hắn vào.
Kết quả là chỉ vừa mới bắt đầu thì Esther cũng hối hả chạy đến đòi điều chế thuốc chữa thương. Điều này khiến ông ta không khỏi thấy bối rối.
"Thầy nên đi tìm giáo sư McGonagall ngay đi." Esther thấy ông ta có vẻ hoang mang bèn nhắc nhở: "Harry vừa quay lại và thông báo rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai đang trên đường tới Hogwarts."
"Cái gì?" Mặt giáo sư Slughorn tái mét, lập tức hoảng hốt chạy ra ngoài, đến mức quên cả đóng cửa văn phòng.
Khi không còn ai khác trong phòng, Esther thoải mái trò chuyện với Draco: "Em cứ nghĩ anh sẽ đi tìm Harry trước để lấy lại đũa phép của mình."
Cô rất muốn ôm lấy hắn, nhưng thời gian không cho phép. Cô cần nhanh chóng điều chế thuốc chữa thương.
"Anh cũng đã nghĩ đến điều đó. Nhưng......." Draco lấy một cây đũa phép ra từ trong túi áo: "Hôm đó, anh đã lén cầm theo cây đũa phép của Crabbe. Tuy không tốt lắm, nhưng tạm thời dùng cũng được."