Editor: Moonliz
Esther và Draco tranh thủ thời gian để điều chế thuốc.
Cả hai đều có kỹ năng giỏi về môn Độc dược, nên công việc diễn ra rất thuận lợi. Suốt quá trình, họ không nói chuyện, chỉ tập trung dốc toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Loại thuốc họ đang điều chế là loại chữa thương phổ biến nhất. Có thể hiệu quả không tốt nhất, nhưng nó lại có thể áp dụng cho nhiều loại vết thương. Nếu xảy ra trận chiến với Tử Thần Thực Tử, chắc chắn phía học sinh sẽ có người bị thương, và thuốc này sẽ phát huy tác dụng.
Họ điều chế được tổng cộng sáu lọ thuốc. Việc dừng lại không phải vì mệt, mà vì nguyên liệu đã hết.
Esther xoa xoa cổ tay hơi nhức mỏi, đưa hai lọ thuốc cho Draco: "Anh cầm lấy đi. Nếu lát nữa Chúa tể Hắc ám tấn công đến đây, anh... hãy tránh xa ra. Có lẽ cha mẹ anh cũng sẽ đến cùng."
Draco nắm chặt hai lọ thuốc pha lê trong tay, mím môi như vừa đưa ra một quyết định cuối cùng: "Anh sẽ không trốn. Anh biết em cũng sẽ không trốn. Dù kết cục có ra sao, anh cũng chấp nhận."
Esther không muốn nghe những lời chân thành như vậy lúc này. Cô chớp mắt, cố đè nén cảm giác cay cay ở khóe mắt, rồi bình thản nói, nhưng mang theo khí thế mạnh mẽ: "Không có kết cục nào khác đâu. Có em ở đây thì mọi người sẽ chỉ có một cái kết hạnh phúc và chiến thắng thôi."
Cách nói đầy tự tin của cô khiến Draco bật cười: "Được, anh tin em."
"Mấy giờ rồi?"
Esther quay đầu tìm đồng hồ trong phòng. Sau một vòng tìm kiếm, cô thấy một chiếc đồng hồ quả quýt cũ trên bàn, kim giờ chỉ đúng mười giờ.
"Muộn rồi." Esther lẩm bẩm: "Đây chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ. Draco, anh đã sẵn sàng chưa?"
Draco bước ra khỏi phòng cùng coi, nhìn thấy bầu trời đen kịt qua cửa sổ hành lang, giọng nhẹ như lông vũ nhưng lại dứt khoát: "Sẵn sàng rồi."
Sẵn sàng, dù có phải chết cùng cô trong màn đêm u ám này.
Lúc đó, những đồng xu trong túi họ bắt đầu rung lên – tín hiệu của Đội quân Dumbledore gọi họ. Esther nói: "Neville và mọi người đang thúc giục. Chúng ta đến đại sảnh đường thôi."
Draco có hơi lưỡng lự: "Chúng ta đi cùng nhau à?"
Esther mỉm cười: "Lúc này mà còn bận tâm chuyện đó nữa à? Đừng nói anh thật sự định giấu mọi người về mối quan hệ của chúng ta, đợi đến khi tất cả kết thúc rồi mới công bố, khiến họ kinh ngạc đấy chứ?"
Draco cố tỏ vẻ suy nghĩ, rồi trả lời với giọng nhẹ nhàng: "Thú thật, đúng là anh đã nghĩ như vậy."
"Tốt thôi!" Esther cười rạng rỡ nhìn hắn: "Vậy cứ thế nhé. Nếu đến lúc đó mà anh không khiến mọi người bất ngờ, thì em sẽ giận anh đấy."
Cả hai vừa trò chuyện vừa bước đến gần đại sảnh đường. Trước khi vào, Esther dừng lại, ra hiệu cho Draco vào trước.
Ngay lúc sắp bước qua cánh cửa, Draco đột ngột quay lại, ôm chặt lấy cô.
"Bất kể kết cục thế nào, em nhất định phải sống."
Hắn thì thầm bên tai cô.
Chỉ cần còn sống, mọi khả năng đều có thể xảy ra.
Dù biết trước kết cục, nhưng vào giây phút này, lòng Esther cũng không khỏi dâng lên cảm giác buồn bã. Cô gật đầu thật mạnh, đáp khẽ: "Tất cả đều sẽ sống."
Draco lưu luyến buông cô ra, sau đó xoay người bước vào đại sảnh đường. Lần này, hắn không ngoảnh đầu lại.
Esther đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của hắn cho đến khi biến mất.
Trong khoảnh khắc đó, cô nhớ lại lần đầu gặp Draco ở cửa hàng Quidditch tại Hẻm Xéo. Khi ấy, cô đang chán nản dạo quanh cửa hàng, nhìn Ernie và Justin lựa chọn đồ. Draco đi ngang qua cùng cha mình. Đến bây giờ, cô vẫn nhớ dáng vẻ hắn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, cùng mái tóc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô đứng giữa đám đông hỗn loạn, nhìn theo bóng lưng rời đi của Draco. Thậm chí cả hai còn không trao đổi ánh mắt đến một lần.
Ngay từ đầu, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có mối liên kết sâu đậm đến thế với Draco. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ ngày đầu tiên nhập học, khi chiếc bánh kem đập vào người hắn. Từ đó, tất cả đã gắn kết lại với nhau.
Cảnh tượng ấy giống như vừa mới xảy ra hôm qua.
Cô không nhịn được mà mỉm cười, rồi sực tỉnh, nắm chặt đũa phép và bước vào đại sảnh đường.
Trong đại sảnh đường, Giáo sư McGonagall đang chỉ đạo việc sơ tán học sinh. Vừa bước vào, Esther đã nghe thấy Ernie tiến lên một bước, nói với bà ấy: "Nếu chúng em muốn ở lại để chiến đấu thì sao ạ?"
Câu hỏi này nói lên tâm tư của rất nhiều người. Tất cả học sinh đều nhìn về phía Giáo sư McGonagall với ánh mắt đầy hy vọng.
Giáo sư McGonagall nhìn những đôi mắt sáng rực đó, rồi nói: "Nếu đủ tuổi, các trò có thể ở lại."
Các học sinh bắt đầu hành động ngay lập tức. Esther tiến lại gần, trong khi Giáo sư McGonagall đang thảo luận về việc củng cố các phép bảo vệ cho Hogwarts cùng những người khác.
Ernie trông thấy cô, bèn vẫy tay và chen qua đám đông để đến gần: "Ess! Vừa rồi em đi đâu thế? Em có biết Harry và Giáo sư McGonagall đã đuổi giáo sư Snape đi không?"
Esther gật đầu, lấy một lọ thuốc chữa thương từ trong túi ra và đưa cho anh ấy: "Em vừa đi điều chế thuốc. Nếu cuộc chiến thật sự xảy ra, cái này sẽ rất quan trọng."
Ernie nhận lấy, định nói gì đó thì một giọng nói lạnh lùng, cao vút vang lên rõ ràng trong đại sảnh đường: "Ta biết các người đang chống lại ta."
Chỉ một câu nói cũng khiến Esther cứng người. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng một số học sinh trong đám đông đã sợ hãi, ôm lấy nhau.
"Các người không phải là đối thủ của ta. Ta cũng không muốn thêm bất kỳ máu của phù thủy nào đổ xuống. Giao nộp Harry Potter, ta sẽ bảo đảm các người được an toàn. Nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Trước nửa đêm, hãy giao nộp cậu ta, tất cả sẽ không xảy ra chuyện gì hết."
Sắc mặt của Ernie cũng trở nên tái nhợt và hoảng loạn. Anh ấy lắp bắp hỏi Esther: "Đây là...?"
"Là giọng của Voldemort." Esther đáp: "Em đã gặp hắn ta ở trang viên Malfoy. Đây chính là giọng của hắn ta."
Sau lời nói của Voldemort, không khí trong đại sảnh đường trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Cho đến khi Pansy Parkinson thét lên một tiếng, chỉ tay về phía Harry: "Cậu ta ở đây! Mau bắt cậu ta lại!"
Nhưng không ai nghe theo cô ta. Học sinh nhà Gryffindor, Hufflepuff và Ravenclaw vây quanh Harry, thậm chí có người rút đũa phép ra chĩa về phía Pansy.
"Các người đúng là lũ ngu ngốc!" Pansy vẫn tiếp tục gào lên một cách điên cuồng: "Các người không biết Chúa tể Hắc ám đáng sợ thế nào đâu! Chống lại ngài thì mấy người sẽ không có kết cục tốt đâu!"
"Pansy!" Blaise Zabini nắm lấy tay cô ta, ánh mắt ra hiệu cho cô ta dừng lại. Cuối cùng, Pansy mới dần lấy lại lý trí.
Tất cả học sinh nhà Slytherin đều bị đưa ra khỏi đại sảnh đường. Một số học sinh lớn tuổi của nhà Ravenclaw chọn ở lại, còn Hufflepuff và Gryffindor thì hơn một nửa quyết định chiến đấu.
Draco rời khỏi đại sảnh đường cùng nhóm Slytherin. Trước khi đi, hắn nhìn Esther đầy lưu luyến, còn cô chỉ mỉm cười nhẹ, tiễn hắn rời đi bằng ánh mắt.
Khi tất cả những người muốn rời đi đã đi hết, Esther bước lên phía trước và nói với những học sinh chưa đủ tuổi nhưng vẫn muốn ở lại: "Mọi người, bất kể lý do khiến các em quyết định ở lại tham chiến là gì, thì chị hy vọng các em hiểu rằng đây không phải một trò chơi. Đây là một cuộc chiến thực sự, nơi rất nhiều người có thể sẽ chết."
"Nhiều người trong số các em chưa từng đối mặt với Voldemort, nên không hiểu hắn ta đáng sợ thế nào. Việc không cho các em ở lại không chỉ để bảo vệ các em, mà còn để bảo vệ những người khác tham gia chiến đấu. Dù vì lý do gì mà các em chọn ở lại, thì chị cũng muốn nhấn mạnh rằng: Những học sinh chưa đủ tuổi bắt buộc phải rời khỏi đây."
Cô quét ánh mắt nghiêm nghị qua những học sinh nhỏ tuổi đang không muốn rời đi, giọng nói mang theo sự cứng rắn đầy áp lực.
Trong cốt truyện gốc, rất nhiều người hy sinh trong cuộc chiến này là những học sinh chưa đủ tuổi. Vốn dĩ họ không cần phải chết ở đây. Dù cuộc chiến này có họ hay không thì cũng không thay đổi được kết cục. Vì vậy, ngay từ đầu Esther đã quyết tâm phải ép buộc họ rời khỏi nơi này.