Editor: Moonliz
Harry hét lớn, làm Esther giật mình. Cô ngước lên nhìn anh: "Anh biết nó giấu ở đâu rồi à?"
Harry gật đầu một cách chắc chắn: "Đúng vậy, anh tin nó đang ở trong Phòng Yêu Cầu!"
Esther vừa định nói gì đó thì thấy Hermione và Ron chạy từ góc hành lang ra. Họ ôm theo một thứ gì đó bẩn thỉu, to lớn và cong queo, vẻ mặt đầy phấn khích khi chạy về phía họ.
Harry lập tức chạy tới, vừa vui mừng vừa trách móc: "Hai người đi đâu vậy? Sao lại biến mất đột ngột thế?"
Ron và Hermione mỉm cười, giơ ra chiếc cúp vàng Hufflepuff đã bị phá hủy. Ron giải thích: "Bọn tớ vừa tới Phòng chứa Bí mật để lấy răng nanh của Tử Xà. Nhìn này, bọn tớ đã phá hủy được một Trường Sinh Linh Giá! Chính Hermione tự tay làm đấy!"
Harry kinh ngạc: "Sao hai người lại nghĩ ra cách dùng răng nanh của Tử Xà để phá hủy Trường Sinh Linh Giá thế? Và làm thế nào mà các cậu vào được Phòng chứa Bí mật?"
Ron đắc ý nói: "Tớ cũng năng khiếu đấy. Nghe cậu nói tiếng Xà ngữ trong mơ nhiều lần làm tớ cũng học được vài câu."
Hermione vui vẻ chào Esther: "Esther, tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Esther đáp: "Em đang đi tìm tung tích của một Trường Sinh Linh Giá khác cùng Harry. Harry nói anh ấy đã biết nó ở đâu. Nếu gặp được hai người ở đây thì tốt rồi, em sẽ quay lại giúp giáo sư McGonagall."
Cô không muốn làm "bóng đèn" thêm chút nào.
Hermione và Ron nghe tin Harry đã biết nơi cất giấu Trường Sinh Linh Giá khác thì cũng rất vui. Sau đó, mọi người chia nhau đi, Esther quay đầu trở lại hướng cũ.
Hiện giờ, Goyle và Crabbe đã bị giam, còn Draco thì cầm đũa phép của Crabbe. Như vậy, có lẽ cảnh đốt lửa quỷ trong Phòng Yêu Cầu sẽ không xảy ra nữa. Thêm vào đó, Hermione và Ron đã có răng nanh Tử Xà, nên họ có thể dùng nó để phá hủy chiếc vương miện.
Giờ đây, điều Esther muốn xác nhận nhất là Draco đang ở đâu. Chắc chắn hắn chưa rời khỏi trường, nhưng cô không có thời gian để lãng phí thêm. Bên ngoài, Voldemort và Tử Thần Thực Tử đã bắt đầu tấn công.
Đồng xu vàng trong túi phát ra hơi ấm, dòng chữ trên đó tạo thành từ "An toàn." Đây là tín hiệu mà Draco gửi tới cô, khiến cô yên tâm hơn phần nào. Cô thở phào nhẹ nhõm, chạy ra phía bên ngoài lâu đài.
"Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên – cây cầu lớn bên ngoài Hogwarts đã bị phá hủy. Esther đã chạy ra khỏi lâu đài, thấy từng luồng ánh sáng của các bùa chú tấn công hướng về phía Hogwarts, như những ngôi sao băng.
Các bùa chú tạm thời bị hệ thống phòng thủ của lâu đài chặn lại.
"Không cầm cự được lâu nữa rồi." Cô lẩm bẩm, nhìn lớp ánh sáng phòng thủ đã bắt đầu xuất hiện các lỗ hổng. Ở đằng xa, Seamus, Ernie và Luna đang chạy về lâu đài sau khi phá cây cầu.
"Esther!" Ernie gọi lớn từ xa: "Quay lại nhanh! Về lâu đài đi! Nơi này sẽ sớm không còn an toàn nữa!"
Esther không vội rời đi ngay mà chờ họ đến gần, sau đó mới chạy vào lâu đài cùng họ.
"Bọn anh vừa phá cây cầu đấy!"
Mặt mũi Seamus lấm lem, tóc tai gần như dựng đứng, cười rạng rỡ: "Thật là một việc đáng tự hào!"
"Quả thật là vậy." Esther không tiếc lời khen ngợi: "Mọi người làm tốt lắm!"
Nói rồi, cô lấy ra một lọ thuốc chữa thương và đưa cho Seamus: "Anh không nhận ra mặt và tay trái của mình đang chảy máu sao?"
"Ồ, anh phấn khích quá nên không thấy đau gì cả." Seamus ngượng ngùng đáp.
Seamus vội vàng nhận lấy lọ thuốc chữa thương và uống cạn một hơi, không kịp nói nhiều. Họ nhanh chóng bước vào lâu đài để hỗ trợ những người khác.
Esther quan sát một vòng, rồi cố ý tiến về phía cặp song sinh nhà Weasley.
"Này, Esther! Em có thấy Ron và Hermione không?"
Fred nhìn thấy cô đi tới, bèn mỉm cười chào hỏi.
Esther rút đũa phép ra, đứng cạnh họ: "Đã gặp rồi. Họ vừa phá hủy được một Trường Sinh Linh Giá, bây giờ đang tìm kiếm cái tiếp theo."
"Vậy thì tốt, miễn họ không sao là được."
George nhún vai: "Quả thật, đây sẽ là một đêm không thể nào quên, phải không?"
Esther nhìn xung quanh nhưng không thấy cha mình đâu, bèn hỏi: "Các anh có thấy cha em đâu không?"
"Ông ấy đã đi về phía tháp Ravenclaw cùng giáo sư Flitwick rồi."
Esther gật đầu. Với năng lực của cha cô, cộng thêm sự hỗ trợ của giáo sư Flitwick, trừ khi đối mặt trực tiếp với Voldemort, những Tử Thần Thực Tử bình thường sẽ không làm gì được họ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mới nói được vài câu mà ánh sáng của lá chắn phòng thủ đã vỡ tung, Tử Thần Thực Tử xâm nhập vào Hogwarts.
"Chúng đến rồi! Sẵn sàng chiến đấu chưa?"
Mọi người đồng loạt giơ đũa phép, hướng về những bóng người đang lao tới mà niệm chú.
"Tất nhiên!"
Fred đáp lại đầy hào hứng.
Tiếng hét và âm thanh phát ra từ các bùa chú nổ tung hòa quyện vào nhau. Esther dồn toàn bộ sự tập trung vào cuộc chiến. Cô vừa hạ gục một Tử Thần Thực Tử, đã nhanh chóng xoay người giúp Fred và George, những người đang bị ba tên Tử Thần Thực Tử bao vây.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, lâu đài hàng ngàn năm tuổi bị phá hủy bởi vô số bùa chú. Esther né tránh một mảnh đá rơi xuống, nhưng chỉ trong tích tắc, nhiều Tử Thần Thực Tử hơn đã lao tới. Một tia sáng vụt qua sát mặt cô, suýt nữa trúng đích.
"Chỉ giỏi bắt nạt con gái nhỏ thôi à?" Fred lao đến giúp cô, tung một bùa chú ác ý, hạ gục một Tử Thần Thực Tử. Có được khoảng trống, Esther nhanh chóng tung hai bùa chú, đánh bay một tên và làm gãy đũa phép của tên khác.
"Tuyệt vời!" Sau khi hạ gục đối thủ của mình, George tiến tới giơ ngón cái khen ngợi Esther.
Khi tình hình tạm lắng, họ nhanh chóng chạy đi giúp những người khác. Xung quanh hỗn loạn đến mức họ bị lạc mất nhau. Tuy nhiên, Esther luôn để ý Fred, nên cô vẫn ở bên cạnh anh ấy, dù đã tách khỏi George.
"Có vẻ em thích anh hơn nhỉ."
Fred cười nhếch môi, kéo Esther sang phía mình, đồng thời tung bùa chú về phía sau lưng cô.
Esther phản ứng nhanh hơn, thuận thế xoay người và tung ra một bùa chú nặng nề vào kẻ định đánh lén cô.
Không lâu sau, họ gặp Percy và nhóm của Harry.
"Chúng anh đã phá hủy được chiếc vương miện rồi!" Harry báo với Esther: "Rất may mắn, bọn anh tìm thấy nó trong Phòng Yêu Cầu và dùng răng nanh của Tử Xà để tiêu hủy."
"Đây đúng là tin tốt!" Esther nói trong khi đánh lùi những Tử Thần Thực Tử đang áp sát cùng mọi người.
Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm. Esther xoay người tung ra một bùa phòng thủ. Ngay sau đó, không khí bùng nổ dữ dội, âm thanh chát chúa khiến cả nhóm bị hất văng ra đất. Hành lang bị phá hủy, những mảnh đá rơi xuống, một số trúng người Esther, khiến cô đau đến mức suýt ngất.
Cô cảm nhận được máu đang chảy trên trán, làm nhòe đi tầm nhìn của mình.
"Esther! Fred!"
Ai đó đang gọi tên cô. Ngay sau đó, cô được kéo ra khỏi đống đổ nát.
"Em không sao." Cô nghe thấy Fred yếu ớt nói: "Nhưng hình như Esther... bị choáng rồi."
Lời đó khiến Esther tỉnh táo hơn. Cô lau máu trên mặt, chớp mắt vài lần để làm rõ tầm nhìn.
Toàn thân Fred đầy máu, được Percy đỡ dậy. Tuy trông anh ấy rất thảm hại, nhưng vẫn còn sức để trêu chọc Esther, điều đó cho thấy anh ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Esther run rẩy đưa tay ra, Harry và Hermione cùng đỡ cô đứng dậy.
"Trong túi em có thuốc chữa thương." Cô nói, đồng thời lấy ra hai lọ thuốc.
Ron nhanh chóng nhận lấy và đưa cho Fred uống.
Esther cũng mở lọ thuốc của mình và uống hết trong một hơi.
Thuốc này không hề đắng, cô biết nó không phải do mình điều chế. Cô luôn tuân theo hướng dẫn trong sách, không hề tự ý thay đổi công thức.
Cô bật cười nhẹ.