Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 366: Chạy Đến Lều Hét



Editor: Moonliz

So với những vết thương của Esther, Fred bị thương nặng hơn rất nhiều.

Dù anh ấy vẫn có thể đùa giỡn, nhưng trên người có nhiều vết thương nghiêm trọng, cánh tay trái bị bẻ cong ở một góc độ kỳ quặc, rõ ràng là bị gãy xương và trật khớp.

Việc giữ được mạng sống trong tình huống này đã là một điều may mắn lớn.

Trong tình trạng như vậy, rõ ràng Fred không thể tiếp tục chiến đấu.

Percy đỡ anh ấy rời khỏi đó để tìm nơi chữa trị.

Harry bỗng nhiên ôm đầu, vẻ mặt đau đớn. Anh cúi xuống trong giây lát rồi ngẩng lên, nói với Esther và những người khác: "Voldemort đang ở Lều Hét. Hắn ta dùng phép thuật để bảo vệ con rắn đó. Vừa nãy, hắn ta đã cử Lucius Malfoy đi tìm giáo sư Snape để gặp ông ấy."

"Bây giờ, chỉ có giết được Voldemort mới chấm dứt cuộc chiến. Đã có rất nhiều người bị thương, nếu tiếp tục thế này, sớm muộn cũng sẽ có người mất mạng."

Hermione nói: "Hắn ta biết chúng ta đang tìm con rắn đó. Đó là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng của hắn ta."

Harry gật đầu: "Đúng vậy. Vì thế, tớ phải đi tìm hắn ta ——"

Chưa kịp nói hết, Ron đã cắt ngang: "Không! Hắn ta đang chờ cậu tự chui đầu vào bẫy, vì vậy cậu không thể đi. Để tớ đi, tớ sẽ giết con rắn đó!"

"Đi là chết chắc." Esther lên tiếng: "Để em và Harry đi cùng nhau. Em có lý do phải đi."

"Lý do gì?" Hermione hỏi một cách khó hiểu.

Esther chưa kịp trả lời thì một nhóm Tử Thần Thực Tử lại lao tới tấn công.

Mọi người nhanh chóng phản công. Harry muốn kéo tất cả vào trong chiếc Áo Tàng Hình, nhưng rõ ràng điều đó là không thể.

Hermione cắn răng, đẩy Esther về phía Harry và hét lớn: "Hai người đi đi! Đừng lo cho bọn chị!"

Cô ấy không biết Esther có lý do gì đặc biệt, nhưng cô ấy tin Esther không phải là người tùy tiện nói ra điều đó. Một khi Esther đã yêu cầu, thì Hermione sẵn sàng tin tưởng.

Harry nhanh chóng trùm Áo Tàng Hình lên cả hai và chạy đi cùng Esther.

Trên đường đi, họ nhìn thấy rất nhiều bạn bè quen thuộc đang chiến đấu chống lại Tử Thần Thực Tử. Số lượng kẻ địch vượt xa dự tính của Esther.

Cô không ngờ lại có nhiều Tử Thần Thực Tử tham gia vào cuộc chiến này đến vậy, bởi số lượng phù thủy ở Anh vốn không quá đông.

Cả hai len lỏi giữa đám đông, thỉnh thoảng đánh lùi Tử Thần Thực Tử giúp các bạn. Khi đi qua một bậc thang, họ nhìn thấy Draco đang đấu tay đôi với một Tử Thần Thực Tử bịt mặt một cách khó khăn.

Draco đang cầm cây đũa phép của Crabbe, cây đũa phép này vốn không phù hợp với hắn, điều này gây ra nhiều hạn chế và khiến hắn dần rơi vào thế yếu.

Mặc dù bề ngoài gia đình Malfoy đứng về phía Tử Thần Thực Tử, nhưng tên Tử Thần Thực Tử kia vẫn không ngần ngại ra tay độc ác, nhằm lấy mạng Draco.

Esther bất ngờ hất tung Áo Tàng Hình, lao ra và tung hai bùa Nổ tung. Tên Tử Thần Thực Tử lập tức bị hạ gục.

Draco quay phắt sang nhìn Esther, đôi mắt xám xanh của hắn bừng sáng.

"Đi đến tháp Ravenclaw đi! Ở đó vẫn chưa thất thủ, và cha em cũng đang ở đó!"

Cô không kịp nói thêm điều gì với Draco, chỉ để lại một câu ngắn gọn rồi lại chui vào Áo Tàng Hình rồi nhanh chóng chạy ra khỏi lâu đài cùng Harry.

Draco nhìn cô xuất hiện rồi biến mất trong nháy mắt, đứng ngây người trong giây lát, sau đó siết chặt đũa phép và tiếp tục chạy lên phía trên.

Cái chết và máu me tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của lâu đài trong đêm hỗn loạn này. Không ai có thời gian để dừng lại.

Bên trong lâu đài, sự hỗn loạn không ngừng gia tăng. Giáo sư Trelawney đứng trên tầng lầu, cầm những quả cầu pha lê ném xuống tấn công Tử Thần Thực Tử. Bên cạnh bà ấy là một túi lớn đầy cầu pha lê, bà ấy vừa ném vừa chia cho các học sinh khác.

Những con nhện khổng lồ không biết từ đâu bất ngờ xông ra, khiến cả Tử Thần Thực Tử lẫn các học sinh đang chống cự đều kinh hoàng, liên tục dùng phép thuật tấn công chúng. Bác Hagrid cố gắng ngăn mọi người làm hại những con nhện, vừa lao lên vừa hét: "Không! Đừng làm hại chúng! Chúng chỉ đang hoảng sợ thôi!"

Esther kéo tay Harry chạy ra ngoài, Harry lo lắng nhìn về phía bác Hagrid. Esther trấn an anh: "Những con nhện này là do bác Hagrid nuôi, chúng sẽ không làm hại bác Hagrid đâu. Yên tâm đi!"

Harry ngẫm nghĩ rồi gật đầu, tiếp tục chạy khỏi lâu đài cùng Esthet. Khi đến sân trường, họ bị một gã khổng lồ chắn đường. May mắn thay, Grawp, em trai khổng lồ của Hagrid, xuất hiện kịp thời. Hai gã khổng lồ lao vào nhau, giao chiến dữ dội ngay bên ngoài lâu đài.

Esther vội kéo Harry chạy đi, lo sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm cứu giáo sư Snape trong lòng.

Dù cô không chắc mình có thể cứu được giáo sư Snape hay không, nhưng cô nhất định phải thử.

Tuy nhiên, điều cô lo sợ nhất lại xảy đến. Hai gã khổng lồ chiến đấu tạo ra lực chấn động rất lớn. Dù đang tàng hình, Esther và Harry cũng khó mà tiến lên được. Trong lúc lẩn tránh, Esther bị buộc phải tách khỏi Harry. Cô vừa chui ra khỏi Áo Tàng Hình thì lập tức bị gã khổng lồ tấn công Hogwarts phát hiện. Gã nhấc chân định giẫm lên cô, nhưng Esther nhanh chóng né được.

Harry lo lắng gọi to tên cô, Esther cắn răng hét lại: "Anh cứ đi trước đi! Em sẽ nhanh chóng đuổi kịp!"

Harry không thể bỏ mặc Esther. Anh giơ đũa phép, định dùng phép thuật đối phó với gã khổng lồ. Esther nhìn thấy đũa phép bất ngờ xuất hiện trong không trung, vội hét lên: "Không được dùng phép tùy tiện! Nếu gã khổng lồ ngã vào lâu đài, nửa tòa Hogwarts sẽ sụp đổ, học sinh bên trong sẽ bị thương!"

Đáng tiếc, cô vẫn nói chậm một bước. Gã khổng lồ loạng choạng và ngã về phía lâu đài. Esther hít một hơi lạnh, lập tức giơ đũa phép lên.

Nhưng có người còn nhanh hơn cô. Một hình ảnh phượng hoàng đỏ rực bỗng xuất hiện, bay thẳng tới gã khổng lồ và đẩy gã ngã ngược ra hướng khác.

Cụ Dumbledore mặc áo choàng trắng, với mái tóc và bộ râu bạc trắng, xuất hiện bên cạnh Esther và Harry, nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

"Thầy Dumbledore!" Harry kinh ngạc đến mức đứng chết lặng. Anh kéo Áo Tàng Hình xuống, không dám tin nhìn vị hiệu trưởng "chết đi sống lại", thậm chí còn dụi mắt liên tục để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Esther thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với cụ Dumbledore: "Thầy đến hơi muộn thôi ạ. Nhưng may mà vẫn kịp. Vậy ở đây giao lại cho thầy nhé."

Cụ Dumbledore gật đầu: "Cứ yên tâm."

Lúc này Harry mới tỉnh táo lại. Mắt anh đỏ hoe, lao tới ôm chầm lấy cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore vỗ nhẹ lên lưng anh, trấn an: "Có bất ngờ không?"

"Em... em không nói nên lời." Harry nghẹn ngào, vô số suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cuối cùng chỉ thốt lên: "Thầy còn sống, thật là tuyệt vời."

"Dù việc gặp lại là điều rất đáng ăn mừng, nhưng trước đó chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải hoàn thành. Đi đi, trò và Esther hãy hoàn tất việc các trò cần làm."

Cụ Dumbledore khích lệ.

Harry nhìn Esther, lúc này mới ngỡ ngàng nhận ra: "Vậy nên, Esther, ngay từ đầu em đã biết thầy Dumbledore không chết đúng không?"

"Đúng."

Esther không thể chờ thêm được nữa, kéo tay Harry đi.

Không những cô biết, mà chính cô là người sắp đặt mọi thứ.

"Cứ đi theo em. Dù chuyến đi đến Lều Hét lần này có thành công hay không, thì cuối cùng anh cũng sẽ biết sự thật."