Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 367: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc



Editor: Moonliz

Trong đầu Harry đầy sự nghi ngờ, bỗng nhận ra rằng dường như Esther biết rất nhiều điều mà họ không hề hay biết.

Không kịp hỏi gì thêm, anh nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của Esther, trong đôi mắt cô sự vội vàng. Cô hiếm khi lộ ra biểu cảm như vậy, khiến Harry thoáng ngơ ngác.

Tại sao cô lại sốt sắng đến thế?

Và tại sao cô lại quyết tâm mạo hiểm trong cuộc chiến này cùng anh?

Đối đầu với con rắn đồng nghĩa với việc trực tiếp đối mặt với Voldemort. Không phải ai cũng hiểu rõ Voldemort đáng sợ đến mức nào, nhưng chắc chắn Esther hiểu rõ.

Nếu đã biết rõ, vậy điều gì khiến cô phải bất chấp cả mạng sống của mình?

Harry là "Người được chọn," nên anh có trách nhiệm gánh vác những điều này, kể cả hy sinh tính mạng. Nhưng Esther thì không.

Những lời nghi vấn cuộn tròn trong đầu, đến miệng lại không thể nào nói ra được. Lúc này, họ đã chạy vào khu Rừng Cấm và chạm trán với bọn Giám Ngục.

Những bóng đen xấu xí bay lơ lửng giữa không trung. Harry không thể đếm được có bao nhiêu con, cũng chẳng thể ước lượng. Chỉ thấy một đám đông đen kịt đang trôi về phía lâu đài. Dường như không khí xung quanh đông đặc lại, chỉ còn cái lạnh buốt xâm chiếm cơ thể họ, kéo họ vào cảm giác tuyệt vọng tột độ.

Esther siết chặt cây đũa phép. Lẽ ra cô nên thi triển bùa chú Thần Hộ Mệnh ngay lập tức, một bùa chú cô đã thành thạo từ nhiều năm trước. Nhưng sức ép khủng khiếp nặng trĩu đè xuống, khiến cô không thể gượng dậy nổi. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Umbridge và người sói Greyback đã chết.

Không khí như dày đặc mùi máu tanh, nồng nặc khiến cô chóng mặt và khó thở.

Harry bên cạnh cô cũng không khá hơn là bao, dường như anh bị cuốn vào bóng tối tuyệt vọng.

Những Giám Ngục như lũ chó đói ngửi thấy mùi thịt, lao nhanh về phía họ. Sự tuyệt vọng của họ chính là bữa tiệc tuyệt vời cho bọn Giám Ngục.

Không, không thể để thế này!

Esther cắn chặt răng, khó khăn giơ đũa phép lên. Cô vẫn còn phải cứu giáo sư Snape, vẫn còn cha cô và Draco đang chiến đấu. Cô không thể gục ngã ở đây!

"Expecto Patronum!"

Cuối cùng, cô hét to câu thần chú. Ánh sáng bạc từ đầu đũa phép của cô tuôn ra, hóa thành những chú bướm bạc bay lượn xung quanh, khiến bọn Giám Ngục sợ hãi, không dám tiến tới.

Nhưng số lượng Giám Ngục quá nhiều. Một mình cô không thể xua đuổi hết. Esther quay sang Harry hét lớn: "Harry! Đừng đứng ngẩn ra nữa! Mau gọi Thần Hộ Mệnh của anh ra đi!"

Lúc này Harry mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, giơ đũa phép lên niệm bùa chú. Nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, anh không thành công trong lần đầu tiên.

Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng hô bùa chú "Expecto Patronum" từ nhiều người khác nhau. Ngay sau đó, ba Thần Hộ Mệnh khác nhau xuất hiện, lao thẳng vào khu rừng, xua tan không khí lạnh lẽo như ám khí.

Harry tận dụng thời cơ tiếp tục niệm chú. Lần này anh thành công, Thần Hộ Mệnh của anh hiện ra, xua đuổi những Giám Ngục xung quanh.

"Esther! Harry!" Ernie chạy tới trước, khuôn mặt đầy lo lắng. Theo sau anh ấy là Seamus và Luna.

Tay Esther vẫn còn run rẩy, gượng cười với Ernie: "Cảm ơn các anh vì đã đến kịp và cứu bọn em."

Luna nhìn những Giám Ngục đang tản ra, nói: "Khổng lồ, người sói, Giám Ngục... Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai thu được rất nhiều sinh vật khác nhau nhỉ."

"Phải rồi! Các cậu có thấy không!" Seamus không nhịn được nói: "Hình như vừa nãy tớ đã thấy ông chủ quán Đầu Lợn trong lâu đài. Trông ông ấy rất giống cụ Dumbledore. Lúc đó tớ còn tưởng mình nhìn thấy cụ Dumbledore cơ! Nhưng làm sao có thể chứ?"

"Có lẽ cậu không nhìn nhầm đâu." Harry đáp.

Cả ba người Seamus đều kinh ngạc, Ernie dồn dập hỏi: "Ý cậu là gì vậy?"

Thế nhưng Harry chưa kịp giải thích gì thêm thì từ một người khổng lồ loạng choạng chạy ra từ trong Rừng Cấm. 

"Tránh ra mau!"

Esther hét lớn, cả nhóm lập tức tản ra bốn phía.

Người khổng lồ này cầm một cây gậy rất dài, Esther khó khăn né tránh và không ngoài dự đoán, cô bị tách khỏi Harry.

"Cây Liễu Roi!" Harry hét với Esther.

Cô chỉ có thể đáp lại: "Anh đi trước đi, mau lên! Đừng chờ em!"

Harry không hiểu vì sao Esther cứ nhấn mạnh rằng anh phải nhanh chóng rời đi, nghe như cô muốn anh lao vào chỗ chết vậy. Nhưng Harry biết Esther không phải kiểu người như thế. Giống như nhiều lần trước đây, Harry cảm giác rằng những gì cô làm đều có lý do của nó.

Harry dồn sức chạy về phía trước, còn Esther thì tiếp tục bị người khổng lồ quấn lấy.

Không biết vì sao mà cô lại bị người khổng lồ nhắm đến, cây gậy dài liên tục vung về phía cô. Dù chưa trúng lần nào, nhưng cơn gió mạnh và những mảnh đá bay lên từ mặt đất vẫn khiến cơ thể cô đau nhói và tầm nhìn bị hạn chế.

"Cẩn thận, Esther! Để anh giúp em!"

Ernie vẫn chưa rời đi, anh ấy chạy tới chỗ cô mà không hề do dự.

Hai anh em hợp sức đối phó với người khổng lồ, cuối cùng hai người cùng lúc bắn ra một bùa chú khiến đôi mắt của gã tạm thời bị mù.

"Chạy mau!"

Esther nắm lấy tay Ernie và chạy về hướng cây Liễu Roi. Họ không dừng lại, hơi thở gấp gáp, sức lực dần cạn kiệt.

May mắn thay, người khổng lồ không đuổi theo.

"Ess... các em... các em định đi đâu vậy?"

Họ dừng lại trước cây Liễu Roi, Ernie vừa thở hổn hển vừa hỏi cô.

Các nhánh cây của Liễu Roi đang buông xuống yên tĩnh, Esther cũng thở dốc, trả lời: "Harry sẽ tìm Voldemort và giết con rắn của hắn ta."

Mặt Ernie tái nhợt: "Còn em thì sao?"

"Anh hỏi thừa quá, em đi cứu người."

Esther nghỉ ngơi một chút, cô biết rằng cô sẽ phải bò qua một đoạn đường hầm rất dài nên cần hồi sức.

"Cứu ai? Ai cần em cứu?" Ernie sốt ruột hỏi tiếp: "Anh đi cùng em."

Esther biết Ernie thật lòng muốn đi cùng cô. Anh ấy hiểu rõ chuyến đi này có thể sẽ không có đường quay về, vì thế anh ấy càng không muốn để cô đi một mình.

"Không cần." Esther từ chối ngay: "Anh phải tin em, em không liều lĩnh đâu. Anh quay về lâu đài tìm cha em giúp em đi."

"Nhưng mà..."

Ernie do dự, lo lắng nói: "Không được, quá nguy hiểm, dù thế nào anh cũng phải đi cùng em."

"Chỗ này không phải nơi nguy hiểm nhất. Nơi nguy hiểm nhất hiện giờ là lâu đài. Nghe em đi, quay về tìm cha em và bảo vệ ông ấy giúp em."

Cô cố tình tỏ ra nhẹ nhàng, thuyết phục anh ấy.

Ernie vẫn lưỡng lự, cuối cùng đành lựa chọn tin tưởng cô, nghiến răng quay người rời đi.

Lúc này, Esther cũng đã hồi sức phần nào, cô vội vàng chui vào lối đi bí mật dưới cây Liễu Roi, chạy về hướng Lều Hét.

Cô lo lắng rằng vì những việc xảy ra trước đó đã làm mất thời gian, đến nơi thì mọi chuyện đã quá muộn. Vì thế, cô cắm đầu chạy không màng nguy hiểm, vấp ngã vài lần cũng không để ý. Cô chạy mãi, cho đến khi lối đi bắt đầu dốc lên, phía trước xuất hiện ánh sáng le lói.

Esther va phải một thứ gì đó vô hình.

Cùng lúc, một giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn vang lên: "Tôi rất tiếc."

Trong khoảnh khắc, tim cô như lạnh đi một nửa.