Editor: Moonliz
Esther cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc cô trống rỗng, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, lao ra khỏi lối đi bí mật mà không hề do dự.
Giáo sư Snape ngã gục một bên, trên cổ ông ấy có một vết thương bị cắn sâu, máu tươi không ngừng phun ra.
Cô vội vàng chạy tới, bước cuối cùng gần như quỳ sụp xuống trước mặt ông ấy.
"...Giáo sư..."
Cô gần như nghẹn ngào, run rẩy gọi một tiếng, rồi lấy chiếc túi nhỏ mang theo bên mình ra, lục lọi không ngừng: "Không sao... em đã... chuẩn bị từ trước rồi, thuốc giải độc rắn... đủ loại thuốc..."
Bên kia, Harry mặc áo tàng hình cũng bước tới sau khi tháo chiếc áo ra. Dường như anh quá sốc trước mọi chuyện vừa xảy ra, thậm chí có hơi ngơ ngác.
Esther đổ tất cả mọi thứ trong chiếc túi nhỏ của mình ra, cầm một lọ thuốc đặc quánh rồi bôi lên vết thương của giáo sư Snape.
Giáo sư Snape nhìn chằm chằm Harry, trong mắt ông ấy chảy ra một loại chất màu bạc xanh, không phải chất lỏng mà cũng không hẳn thuộc dạng khí.
"Lấy... lấy ký ức của tôi đi..."
Ông ấy nói ra những lời này một cách khó nhọc.
Sau giây phút bối rối ban đầu, Harry run rẩy cầm chiếc lọ pha lê rỗng mà Esther vừa vứt sang bên, cẩn thận chứa đựng chất bạc xanh đó.
Giáo sư Snape vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Harry.
Esther ngắt lời ông ấy trước khi ông ấy kịp nói thêm: "Đừng nói nữa! Thầy có chết đâu mà phải nói di ngôn... Sao lại... sao lại không may mắn thế chứ!"
Cô đổ tất cả các loại thuốc mà mình có lên vết thương của giáo sư Snape, thậm chí còn mở một lọ thuốc uống và ép ông ấy uống.
Giáo sư Snape từ chối uống thuốc, gương mặt tái nhợt của ông ấy càng thêm xám xịt: "Đây không phải là chuyện bình thường... Những thứ này... không cứu được tôi... cũng... không cần cứu tôi... Tôi mệt mỏi lắm rồi..."
Có lẽ ý chí sinh tồn của ông ấy đã cạn kiệt. Cuộc sống mang nặng sự hối hận và thù hận suốt nhiều năm qua đã hủy hoại ông ấy, khiến ông ấy không còn cảm thấy sống là điều gì đáng quý.
Esther cuống cuồng nói: "Sao có thể không cứu thầy được? Nghĩ mà xem, nếu thầy chết ở đây, thầy đưa ký ức cho Harry, sau này anh ấy sẽ kể khắp nơi về tình yêu và hận thù giữa thầy và cha mẹ anh ấy, thậm chí vì tưởng nhớ thầy mà đặt tên con mình theo tên thầy. Thầy có chịu được không, khi tên của thầy lại gắn liền với Potter?"
Giáo sư Snape giật mình, cả người run rẩy. Esther tiếp tục ép ông ấy uống thuốc, lần này ông ấy không chống cự nữa.
Harry, người vẫn chưa kịp hoàn hồn trước tình cảnh nguy cấp của giáo sư Snape: "?????"
Esther đang nói gì vậy?
Sao mỗi từ anh cũng hiểu hết, nhưng ghép chúng lại với nhau thì không nhỉ?
"Nhưng tôi đã nói rồi... những loại thuốc này không cứu được tôi..." Khi Esther còn định tiếp tục ép ông ấy uống thuốc, giáo sư Snape yếu ớt nói: "Cùng lắm chỉ kéo dài thêm tí thời gian mà thôi."
"Vậy em sẽ đi tìm cụ Dumbledore! Chắc chắn thầy ấy có cách!" Esther hốt hoảng đứng dậy, vô tình đá vỡ một chiếc lọ. Giống như phản ứng dây chuyền, chiếc lọ đó vỡ trên mặt đất, kéo theo vài chiếc lọ khác rơi xuống, tạo nên âm thanh loảng xoảng.
Cùng lúc đó, sau khi một dòng chất lỏng màu bạc sáng tiếp xúc với không khí, nó đột ngột bắt đầu thăng hoa. Nó biến thành một đám sương mù bạc trắng, bay lên và bao quanh giáo sư Snape đang hấp hối.
"Đây là..."
Esther nhanh chóng nhìn vào chiếc lọ vỡ – đó là lọ dùng để đựng máu kỳ lân!
Một tia hy vọng chợt lóe lên trong lòng cô. Trời ơi! Sao cô lại quên mất chuyện này được!
Harry cũng đờ đẫn nhìn mọi thứ. Làn khói bạc bao phủ quanh giáo sư Snape khiến anh không thể thấy rõ hình dáng ông ấy. Anh quay sang nhìn Esther theo phản xạ. Trên gương mặt cô là vẻ ngạc nhiên tột độ, gần như hân hoan đến phát cuồng.
Lúc này anh mới nhận ra, thực ra Esther nhất quyết muốn đến đây cùng anh là vì giáo sư Snape.
Harry siết chặt chiếc lọ trong tay, nơi chứa đựng chất lỏng bạc xanh kia, bỗng nhận anh ra rằng dường như anh chẳng biết gì cả.
Mọi người đều có bí mật, từ cụ Dumbledore, Esther, đến cả giáo sư Snape. Tất cả đều che giấu điều gì đó với anh.
Những bí ẩn nối tiếp nhau, khiến đầu óc anh hoàn toàn rối bời, không biết phải làm sao.
Làn khói nhanh chóng bị hấp thụ hết. Giáo sư Snape nằm im trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền. Esther đưa tay ra kiểm tra nhịp tim của ông ấy. Nhịp tim mạnh mẽ dưới lòng bàn tay cùng sắc mặt đã trở lại bình thường của ông ấy báo cho cô biết rằng ông ấy đã qua cơn nguy hiểm.
Esther thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra cơ thể mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ông ấy... không sao nữa phải không?"
Harry trầm mặc cất lời.
Esther gật đầu, rồi ngồi phịch xuống đất: "Không sao nữa rồi, may mắn thật... Em biết mà, thứ này nhất định sẽ có ích..."
Harry nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Vậy nên em đến đây chỉ để cứu ông ấy, đúng không? Anh không hiểu... Hình như mọi người đều giấu anh rất nhiều chuyện..."
"Thứ này sẽ cho anh nhiều câu trả lời."
Esther chỉ vào chiếc lọ trong tay anh: "Ông ấy đã trao toàn bộ ký ức của mình cho anh. Hãy đến văn phòng hiệu trưởng và dùng Chậu Tưởng Ký để xem ký ức của ông ấy."
Harry ngẩn người, rồi gật đầu.
Lúc này, giọng nói cao vút và lạnh lùng của Voldemort lại vang lên. Hắn ta cho giáo viên và học sinh đang kháng cự ở Hogwarts một giờ để nghỉ ngơi, đồng thời đợi Harry trong Rừng Cấm. Hắn ta tuyên bố nếu trong một giờ tới Harry không xuất hiện, hắn ta sẽ giết tất cả mọi người.
Nghe xong lời tuyên bố của Voldemort, Esther không kìm được bật cười lạnh: "Hắn ta nghĩ rằng mình đã giết chết giáo sư Snape và trở thành chủ nhân của cây đũa phép Cơm Nguội, nên mới dám tự tin đối đầu anh."
"Nhưng hắn ta không biết rằng giáo sư Snape đã được em cứu sống." Harry nói, vẻ mặt vẫn đầy sự phức tạp.
Esther nhìn anh: "Không, từ đầu đến cuối, cây đũa phép Cơm Nguội không thuộc về hắn ta, cũng không thuộc về giáo sư Snape."
Harry suy nghĩ nhanh trong đầu rồi thử hỏi: "Vì cụ Dumbledore chưa chết đúng không?"
Esther lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến việc ai sống hay chết. Hắn ta đã hiểu sai cách sở hữu cây đũa phép Cơm Nguội. Nói tóm lại... cây đũa phép đó chưa bao giờ thuộc về hắn ta."
Nói xong vài câu, cô lặng lẽ nhìn Harry: "Được rồi, anh nên quay lại trường và xem giáo sư Snape để lại cho anh những gì đi. Em sẽ đưa ông ấy đến nơi an toàn rồi quay lại."
Harry gật đầu. Anh cũng không thể chờ thêm để về xem ký ức của giáo sư Snape, cũng như suy nghĩ thêm về lời tuyên bố vừa rồi của Voldemort.
Anh siết chặt chiếc lọ pha lê trong tay. Bất kể sự thật thế nào, anh đã có sẵn quyết định từ lâu.
Khi Harry rời đi, Esther đứng thẫn thờ một lúc rồi mới nâng giáo sư Snape vẫn bất tỉnh lên và dùng phép Độn thổ đến bên trong quán Đầu Lợn.
Cô cố gắng đưa ông ấy vào căn phòng nhỏ nơi mình đã ở mấy ngày trước, rồi mới xuống cầu thang.
Lúc này quán Đầu Lợn không có một bóng người. Chắc hẳn Aberforth cũng đã đến Hogwarts để tham gia chiến đấu.
Cô nói với bức tranh của Ariana trong sảnh chính: "Phiền cô trông chừng giáo sư Snape bị thương. Nếu có chuyện gì, hãy thông báo qua bất kỳ bức tranh nào đến Hogwarts. Họ sẽ tìm tôi."
Ariana nghiêm túc gật đầu, rồi nhỏ giọng hỏi về tình hình hai anh trai của mình.
"Họ đều ổn, cô đừng lo."
Nghe vậy, Ariana mới nở một nụ cười nhẹ.