Editor: Moonliz
Sắp xếp cho giáo sư Snape xong, Esther lập tức trở lại Hogwarts. Những gì cô có thể làm, cô đã làm xong. Phần còn lại phải giao cho Harry.
Cô chần chừ một lúc rồi chọn Độn thổ đến tiệm Công tước mật để trở về trường qua lối đi bí mật tại đây.
Lý do là vì lối đi qua cây Liễu Roi nằm gần Rừng Cấm. Lúc này, chắc hẳn Voldemort và tay sai của hắn ta đã tiến đến Rừng Cấm, và để tránh rắc rối không cần thiết, cô chọn con đường khác.
Lối đi bí mật này và lối đi dưới cây Liễu Roi từng bị chặn một thời gian, nhưng sau khi Esther và nhóm của cô giành được quyền kiểm soát Hogwarts, họ đã dọn dẹp lại.
Cô nhanh chóng đi qua lối đi, và lần này đường đi quen thuộc hơn, không còn khó khăn như trước. Khi đến Hogwarts, cả tòa lâu đài yên lặng đến kỳ lạ.
Không còn ánh sáng lấp lánh hay tiếng hét và âm thanh chiến đấu. Xung quanh chỉ còn những bức tường đổ nát, gạch đá vụn vỡ khắp nơi.
Esther đi thẳng về phía Đại Sảnh Đường, nơi tập trung tất cả những người sống sót. Bà Pomfrey và nhóm người của bà ấy đang nỗ lực cứu chữa các nạn nhân bị thương, còn ở một góc khác, một số thi thể được đặt ngay ngắn.
Esther gần như không dám nhìn kỹ những thi thể đó. Cô sợ phải biết họ là ai.
Vì bất kể đó là ai, họ đều là những người bạn hoặc đồng đội mà cô quen biết.
Khi chiến tranh bắt đầu, cái chết là điều không thể tránh khỏi. Esther hiểu rõ điều đó từ lâu, nhưng dù chuẩn bị tinh thần đến mấy, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng có những người đã hy sinh.
Cô không phải thần thánh, cô không thể cứu tất cả mọi người.
"Esther!"
Cha cô, David, chạy đến ôm chặt lấy cô. Người đàn ông vốn luôn điềm đạm và lịch thiệp giờ đây mặt mũi lấm lem, dù trên người không có vết thương, nhưng quần áo dính đầy máu của ai đó.
"Cha..." Esther cũng ôm chặt lấy ông, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: "Ai... đã hy sinh rồi?"
David trầm giọng trả lời: "Ba học sinh của Hogwarts, và... Moody. Tonks và Lupin thì bị thương nặng, bà Pomfrey đang cố gắng cứu họ."
Nước mắt Esther không thể kìm lại, cô gục đầu vào vai cha khóc nức nở.
Quả nhiên, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, cái chết vẫn không thể tránh khỏi ——
"Đừng khóc." David buông cô ra, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô: "Đây không phải lỗi của con. Con đã làm rất tốt rồi. Ba học sinh đó lẻn ra ngoài. Chúng còn quá nhỏ, lại không uống Phúc Lạc Dược. Còn Moody... từ lần chuyển Harry, ông ấy đã bị thương rất nặng, sức khỏe không còn như trước từ lâu. Ông ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc hy sinh."
Esther ngừng khóc, lặng lẽ nhìn quanh. Cô thấy Ernie và Susan ngồi tựa vào nhau. Bên cạnh họ là Hannah và Justin bị thương, Susan đang lau nước mắt, còn Ernie thì mặt mày trầm ngâm.
"Ê, mấy người đừng làm vẻ mặt này được không?" Justin vẫn còn tâm trí để đùa: "Nhìn cứ như chúng ta sắp chết đến nơi vậy."
Gia đình Weasley có nhiều người bị thương, nhưng may mắn không ai tử vong. Cho Chang và Cedric Diggory đang giúp bà Pomfrey chữa trị cho những người bị thương. Ở một góc khác, Draco Malfoy ngồi một mình, ánh mắt dõi về phía Esther.
Cô không kìm được mà nở một nụ cười với hắn.
Draco cũng lấm lem, làn da trắng mịn dính đầy bụi bẩn, mái tóc vàng nhạt rối tung. Nhưng may mắn, hắn giống như cha cô, có vẻ không bị thương nặng.
"Tập trung đi!"
Cha của Esther, David, búng nhẹ lên trán cô một cách không hài lòng, cắt ngang ánh mắt đầy tình cảm giữa cô và Draco.
Esther ôm trán, trừng mắt nhìn ông: "Con sẽ mách mẹ rằng cha không bảo vệ con tốt!"
David thở dài, khó chịu: "Con lớn thế này rồi, có thể đừng lúc nào cũng dọa mách lẻo được không?"
Esther phớt lờ lời ông.
Lúc này, Sirius bước đến. Chú ấy cũng bị thương nặng, một cánh tay đẫm máu, nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da. Những người bị thương nặng hơn đang được bà Pomfrey cứu chữa trên bệ cao, nơi đầy rẫy những vết thương nguy hiểm hơn nhiều.
"Cụ Dumbledore chưa chết! Harry nói cháu đang cứu Snape! Hai người đã vào văn phòng hiệu trưởng rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Sirius trông đầy nghi ngờ, thậm chí còn có phần lo lắng.
Chú ấy hiểu Harry. Chú ấy lo sợ rằng Harry sẽ tự mình đối đầu với Voldemort để tìm đến cái chết.
Giờ đây, khi dường như kết quả sắp được định đoạt, dù là tốt hay xấu, Esther cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cô giải thích: "Chú vẫn chưa hiểu sao? Tất cả chỉ là một cái bẫy. Một cái bẫy do cụ Dumbledore và giáo sư Snape cùng dựng lên để hạ Voldemort. Giáo sư Snape chưa bao giờ phản bội cụ Dumbledore."
Sirius không có vẻ ngạc nhiên lắm. Chú ấy đã đoán được điều này phần nào, nhưng vẫn còn băn khoăn: "Vậy... cháu tham gia vào mọi chuyện từ đầu đến cuối à?"
Chú ấy không hiểu tại sao cụ Dumbledore lại để Esther dính líu vào chuyện này. Theo lý thuyết, cụ không bao giờ để một phù thủy chưa thành niên tham gia những việc nguy hiểm như vậy. Nhưng dường như cụ Dumbledore rất tin tưởng Esther. Cô biết rõ nhiều điều mà ngay cả các thành viên Hội Phượng Hoàng cũng không hay.
"Đây là một câu chuyện dài." Esther thở dài. "Đợi mọi chuyện kết thúc, cháu sẽ kể lại cho mọi người. Nhưng trước đó, hãy để cháu nghỉ ngơi một lát đã. Cháu cũng mệt lắm rồi."
Sirius nhíu mày, không hỏi thêm nữa.
Esther chậm rãi bước đến chỗ Draco và ngồi xuống bên cạnh hắn. Draco đưa cô một lọ thuốc, nhìn cô chăm chú không chớp mắt: "Em bị thương rồi."
"Chỉ là vài vết thương ngoài da thôi." Esther nhận lấy lọ thuốc và uống một hơi.
Cô không có vết thương nào nghiêm trọng cả, nhưng những vết trầy xước nhỏ sau chặng đường dài bắt đầu khiến cô đau nhức khi cơ thể đã thả lỏng.
Cả hai không nói gì thêm, cũng không có hành động thân mật nào. Họ chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.
David nhìn về phía họ từ xa, ánh mắt vương nét bất lực.
Sirius đặt cánh tay chưa bị thương lên vai David, cố tình trêu chọc: "Nhìn cái cách chúng nó quấn quýt nhau kìa. Làm cha như anh chắc khó mà chia cắt tụi nhỏ rồi."
David lạnh lùng nhìn chú ấy: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra."
Sirius cười khẩy, rút tay về: "Giờ còn bày đặt sạch sẽ gì chứ? Người anh cũng đâu sạch hơn tôi là bao."
Nói rồi, chú ấy quay đầu nhìn về phía Esther và Draco, thở dài: "Nói thật, tôi không ngờ thằng Malfoy này dám đứng về phía chúng ta. Cha mẹ nó vẫn còn ở phe Voldemort mà. Nó lấy đâu ra can đảm thế?"
David không muốn bàn thêm về nhà Malfoy. Ông nhìn con gái một lúc rồi quay người bước đến chỗ giáo sư McGonagall để thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Sirius nhìn ông đi khuất, lắc đầu rồi bước lên bệ cao. Nơi đó, Tonks và Lupin vừa được cứu chữa thành công, tạm thời qua khỏi nguy kịch. Tuy nhiên, cả hai đều không thể tiếp tục chiến đấu và cần được chuyển đi để điều trị thêm.
Còn Harry...
Sirius giấu kín nỗi lo sâu sắc trong lòng.
Cụ Dumbledore vẫn còn sống. Cụ sẽ không bao giờ để Harry đi tìm cái chết.