Editor: Moonliz
Esther không nghỉ ngơi lâu mà nhanh chóng tham gia vào đội ngũ cứu chữa.
So với nguyên tác, số lượng người hy sinh trong cuộc chiến lần này giảm đi rất nhiều, đó đã là một niềm an ủi giữa bất hạnh.
Draco không tiến lên giúp đỡ. Thân phận của hắn khá đặc biệt, dù vừa rồi đã chiến đấu ở Tháp Thiên Văn cùng David và mọi người, nhưng đa số vẫn không yên tâm về hắn, hoặc có lẽ không hoàn toàn tin tưởng một người thuộc nhà Slytherin. Vì vậy, Draco thức thời đứng ngoài, không muốn gây thêm phiền phức.
Những lọ thuốc mà Esther chuẩn bị, ngoài phần đã dùng cho giáo sư Snape và vài lọ vô tình bị cô làm vỡ, toàn bộ đều được mang ra để cứu chữa người bị thương.
Mặc dù trước khi trận chiến bắt đầu, Esther đã yêu cầu các học sinh chưa đủ tuổi rời khỏi một cách nghiêm ngặt, nhưng vẫn có một số lén lút ở lại. Phần lớn những người này thuộc nhà Gryffindor.
Thực sự, việc Gryffindor lén ở lại vừa nằm ngoài dự đoán, vừa rất hợp lý. Nhưng khi nhìn thấy họ bị thương và đau đớn, Esther chỉ biết thở dài.
"Em nghỉ một lát đi." Cho Chang nhẹ giọng nói. Giọng cô ấy pha chút mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là sự tê tái.
Esther nhìn cô ấy, lắc đầu: "Em không sao."
Đúng lúc đó, cụ Dumbledore bước vào Đại Sảnh Đường, nhanh chóng gây ra một làn sóng chấn động. Mọi người đồng loạt đứng dậy nhìn cụ.
Cụ tiến về phía những thi thể, gương mặt thoáng hiện vẻ đau buồn.
"Albus!"
Giáo sư McGonagall cùng các thành viên Hội Phượng Hoàng có thể di chuyển được nhanh chóng vây quanh cụ.
"Merlin phù hộ! Cụ làm chúng tôi được một phen hoảng sợ lớn!"
Giáo sư McGonagall gần như bật khóc.
Cụ Dumbledore mỉm cười đầy áy náy: "Tôi xin lỗi. Tôi đến hơi muộn."
"Không muộn đâu! Voldemort còn chưa biết tin cụ vẫn còn sống!" Sirius nói với vẻ phấn khích. Sau đó, chú ấy hỏi tiếp: "Harry đâu? Chúng ta cùng bàn xem làm thế nào để đối phó Voldemort tiếp."
Cụ Dumbledore im lặng một lúc. Biểu cảm của Sirius dần cứng lại, một dự cảm không lành lan tỏa trong lòng chú ấy: "Harry đâu?"
Chú ấy hỏi lại lần nữa.
"Nó đã đi rồi."
Cụ Dumbledore trả lời một cách bình thản.
"Đi đâu?"
"Rừng Cấm."
Sirius lập tức quay người định đi tìm Harry nhưng bị cụ Dumbledore ngăn lại.
"Bỏ tay ra! Tôi phải đến Rừng Cấm! Tôi phải ngăn Harry tự sát!"
Sirius giận dữ nhìn cụ Dumbledore: "Tại sao cụ lại để nó đi tìm cái chết? Rõ ràng chúng ta đều ở đây! Rõ ràng tất cả chúng ta đều ở đây!"
Những người khác cũng không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt.
"Nếu tôi có thể giết Voldemort, tôi đã làm điều đó từ lâu rồi. Tôi sẽ không để cuộc chiến này xảy ra. Nhưng tôi không thể giết hắn ta, các anh cũng không thể."
Cụ Dumbledore vẫn bình tĩnh. Cuộc tranh cãi giữa họ thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh. Vẻ mặt Neville bừng tỉnh, khẽ nói: "Anh... anh vừa gặp Harry. Cậu ấy mặc áo tàng hình và nói với anh rằng cậu ấy có việc khác phải làm. Cậu ấy còn dặn anh, nếu có cơ hội, nhất định phải giết con rắn lớn bên cạnh Voldemort. Anh ngây thơ tin rằng cậu ấy không đi tìm Voldemort........."
Ginny nhìn vẻ mặt tràn đầy sự hối hận của Neville, nước mắt không kìm được mà lăn dài.
Cô ấy đứng ở vòng ngoài của đám đông, nghe Neville nói xong, định quay người lẻn đi, nhưng may mắn là Esther nhận ra và nắm lấy tay cô ấy.
"Nghe cụ Dumbledore nói hết đã, có lẽ mọi chuyện vẫn còn hy vọng." Esther khuyên nhủ.
"Nhưng làm sao Harry có thể là đối thủ của Voldemort được? Anh ấy đi như vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết!" Ginny gần như sụp đổ. Cô ấy nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Esther, bỗng chốc nhận ra điều gì đó. Như người chết đuối bám vào một cọng rơm, cô ấy vội hỏi: "Esther, cậu biết gì đúng không? Như việc thực ra cụ Dumbledore chưa chết, đó cũng là một phần kế hoạch của các cậu đúng không?"
Esther gật đầu và nói: "Cứ nghe tiếp xem cụ Dumbledore sẽ nói gì đã."
Phía bên kia, Sirius vẫn đang tức giận tranh cãi với cụ Dumbledore. Cụ bình tĩnh nói: "Anh còn nhớ lời tiên tri đó chứ?"
Kingsley nhanh chóng đọc lại nội dung của lời tiên tri, lời tiên tri mà tất cả các phù thủy ở đây đều đã nghe qua.
"Rồi sao nữa?" Sirius vẫn hỏi dồn.
"Đó chỉ là phần đầu của lời tiên tri. Còn phần sau, nhiều năm qua Voldemort vẫn luôn muốn biết phần tiếp theo viết gì. Chính vì vậy, hắn ra mới bày ra kế hoạch để Harry xâm nhập Bộ Pháp thuật. May mắn là hắn ta chưa lấy được quả cầu tiên tri, nên hắn ta không biết phần sau."
Nói đến đây, cụ Dumbledore liếc nhìn Esther, cô đáp lại bằng một nụ cười.
"Phần sau nói gì?" Lúc này không chỉ Sirius, mà tất cả mọi người đều tò mò.
Cụ Dumbledore chậm rãi đọc:
"Kẻ có sức mạnh đánh bại Chúa tể Hắc ám đang đến gần...
Kẻ ấy được sinh ra bởi những người đã ba lần chống lại hắn,
Sinh ra vào lúc tháng Bảy tàn...
Và Chúa tể Hắc ám sẽ đánh dấu kẻ ấy như là người ngang hàng,
Nhưng kẻ ấy sẽ có một quyền năng mà Chúa tể Hắc ám không biết...
Và một trong hai phải chết dưới tay người kia,
Vì kẻ này không thể sống nếu kẻ kia còn tồn tại...
Kẻ có sức mạnh đánh bại Chúa tể Hắc ám sẽ được sinh ra vào lúc tháng Bảy tàn...".
Mọi người bàng hoàng, mặt mày biến sắc khi nghe phần cuối lời tiên tri.
"Một trong hai người phải chết dưới tay người kia..." Sirius tuyệt vọng lặp lại: "Lời tiên tri quái quỷ gì vậy? Rõ ràng là bảo Harry đi tìm cái chết! Nó mới 17 tuổi, làm sao có thể là đối thủ của Voldemort?"
"Ôi Albus." Giọng giáo sư McGonagall run rẩy: "Tôi nghĩ chắc hẳn cụ đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ rồi đúng không? Để Harry có thể đánh bại Voldemort an toàn, phải không?"
Cụ Dumbledore nói: "Tôi thực sự đã chuẩn bị rất nhiều. Việc giả chết trước đây cũng chỉ để chờ đến ngày hôm nay. Thậm chí, ngay từ đầu tôi không nghĩ rằng mình sẽ sống sót, mà là có người đã cứu tôi... Nhưng đó là một câu chuyện khác."
Nghe đến đây, mọi người đang lo lắng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nếu đã chuẩn bị kỹ như vậy, chắc hẳn Harry sẽ không sao.
"Nhưng, tôi rất tiếc."
Lời tiếp theo của cụ Dumbledore lại khiến bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.
"Tôi rất tiếc, trong kế hoạch của tôi, Harry phải chết."
Câu nói này khiến mọi người như bị đóng băng.
Tất cả dường như hóa đá, biểu cảm méo mó dừng lại. Sau vài giây, Sirius mới tìm lại được giọng nói, hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Tại sao? Tại sao Harry phải chết? Cụ đã lên kế hoạch lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ để đưa Harry vào chỗ chết sao?"
"Đúng vậy." Cụ Dumbledore nhìn về phía Rừng Cấm, nơi Harry có lẽ đã tới.
"Có câu 'đặt mình vào tử địa để tìm đường sống'. Điều chúng ta cần làm bây giờ là chờ tin Harry hy sinh. Điều này sẽ quyết định liệu chúng ta có thể đánh bại Voldemort thành công hay không."
Ở phía bên kia, như cụ Dumbledore dự đoán, Harry đã bước vào Rừng Cấm.
Anh lấy Hòn đá Phục sinh ra, bình thản tiến về phía cái chết trong sự đồng hành của cha mẹ mình.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, anh chợt nhớ lại lời Esther từng nói khi cô đùa rằng mình biết xem chỉ tay: "Nhưng Harry, hãy nhớ rằng, số phận chưa bao giờ nhân từ với bất kỳ ai. Từ lúc anh được chọn, bánh xe định mệnh đã lăn. Đừng sợ hãi cái chết, cũng đừng đắm chìm trong nỗi đau. Gặp gỡ và chia ly luôn là những điều bất biến, luân chuyển theo vòng tuần hoàn."
Bây giờ nghĩ lại, Harry cảm thấy như khi đó Esther đã nhìn xuyên qua thời gian, thấy được cảnh anh bước đi trên con đường này với trái tim đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Anh bỗng nhận ra, những lời đó không phải dành cho anh khi mười ba tuổi, mà là dành cho anh ở chính khoảnh khắc này.