Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 378: Ngoại truyện - Một buổi tối bình thường



Editor: Moonliz

Esther vừa chấm xong bài tập cuối cùng, cô xoa xoa cổ tay nhức mỏi rồi thở dài nhẹ nhõm.

Không hiểu vì sao, vốn dĩ môn Số học Huyền bí rất bình thường lại bất ngờ trở nên hot vào năm nay. Số học sinh chọn môn này tăng gấp đôi so với trước đây, đặc biệt là các học sinh nhà Hufflepuff, gần như tất cả đều đăng ký. Điều này khiến một môn tự chọn vốn nhẹ nhàng của cô giờ đây có khối lượng công việc gần bằng một môn bắt buộc.

Đây là tháng thứ ba cô làm giáo viên tại trường. Khi Giáng sinh đang đến gần, Esther nhận ra dù là học sinh hay giáo viên, cô đều mong chờ kỳ nghỉ hơn bất cứ điều gì.

Thậm chí, cảm giác háo hức còn hơn cả hồi cô còn đi học.

Sau khi chấm xong bài tập, Esther cũng lười thu dọn bàn làm việc. Cô đặt chồng bài sang một bên, nghĩ đến việc ngày mai không có tiết dạy, tâm trạng cô trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Cô trở về phòng nghỉ, thay quần áo, rồi dùng Khóa Cảng rời khỏi đây để đến chỗ ở của Draco.

Trên danh nghĩa căn nhà này là của Esther, nhưng Draco đã sống ở đây hơn một năm. Đôi khi Esther cũng đến ở, và dần dần đồ dùng của cả hai lấp đầy ngôi nhà vốn trống trải này, khiến nó ngày càng mang không khí của một tổ ấm.

Nhà họ không thiếu tiền. Cha của Esther, ông David đã biết Draco đang sống ở nhà cô từ lâu. Ông chỉ càu nhàu vài câu, cho rằng Esther không nên tốt với hắn như vậy, vì gia đình Draco cũng đâu phải không có tiền để mua nhà riêng.

Khi Esther đến, trong nhà tối om. Cô vung đũa phép, đèn lập tức sáng lên. Draco vẫn chưa tan làm. Trên ghế sofa vứt một chiếc áo sơ mi chưa giặt, ở lối vào có một đôi giày da đặt lộn xộn.

Esther lắc đầu. Cô mới không về hai ngày mà Draco đã bắt đầu bày bừa.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là sáng nay hắn vội đi làm nên quăng đồ lung tung.

Cô vung đũa phép, xếp lại đôi giày ngay ngắn, rồi bỏ chiếc áo sơ mi bỏ vào máy giặt. Sau đó, cô dọn dẹp nhà bếp, định bụng tự tay nấu một bữa ăn đơn giản chờ hắn về.

Học sinh nhà Hufflepuff thì phải giỏi các bùa chú gia đình chứ, cô nghĩ thầm, rồi tự tin xắn tay áo lên.

Mười phút sau, cô chán nản vung đũa phép, khôi phục bếp lại như cũ.

Thôi vậy, xuống dưới mua gì ăn cho tiện.

Đồng hồ treo tường chỉ chín giờ tối. Esther nghĩ chắc Draco cũng sắp về rồi, hay là đợi hắn rồi cùng ra ngoài ăn luôn. Cô quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa, bật TV xem một chương trình giải trí, vừa xem vừa chờ Draco về.

Đột nhiên, cô cảm thấy mình giống hệt một người vợ đang đợi chồng về nhà sau một ngày làm việc.

Khác biệt duy nhất là, theo lẽ thường, người vợ sẽ chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn chờ chồng. Còn cô chẳng biết nấu ăn nên chỉ có thể ngồi chờ đợi một cách ngốc nghếch.

Thực tế, cô chưa từng thấy hình ảnh này trong gia đình mình. Khi còn nhỏ, cha cô không mấy khi ra ngoài làm việc. Sau này khi ông làm việc tại Bộ Pháp thuật, cô lại ở nội trú tại Hogwarts, nên cũng không rõ liệu mẹ cô có từng cô đơn chờ cha và cô về nhà không.

Dù sao hiện giờ cũng không thể chờ cha cô về được nữa.

Có lẽ vì Voldemort đã chết, mẹ cô, bà Laetitia cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng đè nén trong lòng nhiều năm, bắt đầu tìm việc gì đó để làm. Nhưng bà không biết phải làm gì.

Khi còn trẻ, bà rất yêu thích Quidditch, nhưng đây là môn thể thao của giới trẻ, và giờ bà đã không còn đủ sức để trở lại sân đấu.

Nhưng rất nhanh sau đó, bà cụ Hawks đã tìm một "chiến trường" mới giúp bà.

Mọi người đều biết, gia đình họ sở hữu rất nhiều tài sản, nhưng Esther và cha cô, ông David, đều không muốn tiếp quản những sản nghiệp này.

Do đó, đến giờ công việc quản lý gia tộc vẫn do ông nội và bà Hawks đảm nhận. Thấy bà Hawks vất vả, trong thời gian Esther tốt nghiệp, mẹ cô, bà Laetitia đã không nhịn được mà ra tay giúp đỡ.

Không ngờ bà Hawks thấy vậy, bèn dạy mẹ cô cách làm việc trên thương trường từng li từng tí.

Theo lời bà cụ: "Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng để làm gì mà."

Vậy là hiện tại, tình trạng của gia đình Esther là mỗi người một việc, ai cũng bận rộn và ít khi ở nhà.

Esther suy nghĩ vẩn vơ, chương trình trên TV chẳng buồn cười lắm. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô dần thấy buồn ngủ, không cưỡng lại được mà cuộn tròn trên ghế sofa ngủ gật.

Cho đến khi một tiếng mở cửa vang lên làm cô giật mình tỉnh dậy. Cô mơ màng nhìn ra phía cửa, cô thấy Draco bước vào với vẻ mặt bất ngờ và vui sướng. Hắn bước đến, ngồi xuống trước ghế sofa, không nhịn được hôn nhẹ lên trán Esther, rồi hỏi: "Sao em lại đến đây? Xin lỗi nhé, hôm nay anh bận nhiều việc quá nên phải làm thêm giờ. Em đợi anh lâu chưa?"

Esther ngáp một cái, ngồi thẳng dậy rồi đáp: "Không lâu lắm đâu. Em cũng vừa chấm bài xong ở trường, nên về đây nghỉ một lát. Anh ăn gì chưa? Hay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

Draco giơ túi đồ mang về trong tay lên lắc lắc: "Trên đường về anh có mua một ít đồ ăn rồi, cùng ăn với anh nhé."

Esther thấy túi đồ chỉ đủ cho một người, bèn giả vờ giận: "Anh chỉ mua đồ ăn cho một mình anh thôi!"

"À..." Draco hơi lúng túng: "Anh không nghĩ em sẽ đến. Hay là anh xuống mua thêm cho em một phần nhé?"

Rõ ràng để bạn trai vừa tan làm, đang mệt mỏi phải ra ngoài mua thêm đồ ăn đêm là hơi quá đáng. Vì vậy Esther quyết định cả hai sẽ ra ngoài cùng nhau.

Đêm muộn ở London yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều. Không còn xe cộ tấp nập, người đi đường cũng thưa dần, khiến đường phố trông rộng rãi hơn.

Vào giờ này, phần lớn các nhà hàng đã đóng cửa. Cuối cùng, họ đành đến tiệm đồ ăn nhanh 24/7 mà Draco đã mua trước đó.

Trong một năm qua, Draco tiếp xúc nhiều với thế giới Muggle hơn, và cũng không còn bài xích họ và sản phẩm của họ như trước nữa.

Thậm chí, cách hắn gọi món ở quán còn thuần thục hơn cả Esther.

"Thỉnh thoảng anh sẽ ghé vào đây mua một ít đồ ăn khi tan làm muộn." Draco giải thích với Esther.

Dưới mắt hắn có quầng thâm nhạt, rõ ràng gần đây hắn không nghỉ ngơi đầy đủ.

Esther thấy hơi xót xa trong lòng, khẽ thở dài nói: "Em đã nói rồi, cha em khó tính lắm mà."

Draco mỉm cười: "Nhưng anh muốn ở bên em thật lâu, nên dù thế nào, anh cũng phải thuyết phục được chú David."

Esther hơi chần chừ: "Thật ra... cha em đồng ý hay không cũng không quan trọng lắm."

Dù sao thì cuối cùng ông cũng không thể thắng được cô.

"Không, rất quan trọng." Draco nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kiên định, hắn mỉm cười nói: "Anh hy vọng có một ngày chú David sẵn sàng giao em cho anh."

Để hắn có thể đi đến cuối đời cùng với cô.

Esther hơi ngẩn ra, rồi cũng bật cười.

"Rồi sẽ có ngày đó thôi. Tiếp tục cố gắng nhé, thiếu gia Malfoy."

Ở quầy thu ngân, một nữ nhân viên nhìn họ với ánh mắt phức tạp. Sau khi cả hai rời đi, cô ấy bắt đầu than thở với đồng nghiệp: "Đó là anh chàng đẹp trai hay ghé vào quán mình ấy. Lúc nào cũng lạnh lùng, mặt mày cau có. Vậy mà hôm nay lại đưa bạn gái đến!"

"Công nhận bạn gái anh ta xinh thật, nhưng đó chưa phải điểm quan trọng. Quan trọng là cách anh ta nói chuyện với bạn gái hoàn toàn khác với vẻ mặt chết chóc kia!"

"Còn nhớ hồi tôi mới làm ở đây, thấy anh ta đẹp trai nên tự ý tặng thêm cho anh ta một cái bánh ngọt. Vậy mà anh ta lạnh lùng bảo anh ta không ăn đồ ngọt, làm tôi quê muốn chết! Nhưng hôm nay, anh ta lại cười tươi rói khi bạn gái đút bánh ngọt cho ăn đấy!"

"Trời ơi! Tức chết mất! Đúng là công việc chết tiệt!"